Sắc mặt của Triệu Húc Hàn càng khó coi hơn, nghĩ bụng, lẽ nào tên khốn nạn Cố Cửu này đã nói cho cô biết rồi? Chẳng phải đã bảo là mời chuyên gia đến rồi mới nói sao?
“Cố Cửu có đến đây à?” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Anh ấy nói em bị chấn thương tâm lý, cần phải điều trị, nhưng anh ấy muốn để anh nói với em, là rốt cuộc em đã bị chấn thương tâm lý như thế nào. Anh Hàn, vậy anh nói đi, rốt cuộc là em bị chấn thương tâm lý như thế nào?”
Triệu Húc Hàn lại ngồi xuống, nhưng nhìn phần cơm trong bát đã bị anh nôn ra, bỗng nhiên không còn khẩu vị nữa.
Đĩa thức ăn gần anh nhất cũng dính vài hạt cơm của anh.
“Thím Lý!” Đột nhiên anh gọi vọng ra cửa.
Thím Lý lập tức chạy vào, Triệu Húc Hàn nói: “Đổi đi!”
“Ủa, sao lại đổi? Em còn chưa ăn xong mà.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói, “Anh Hàn, anh đừng mắc bệnh sạch sẽ vậy chứ, đâu phải món nào cũng bị dính cơm của anh đâu? Món này còn ăn được mà, em muốn ăn, anh đổi bát cơm của mình là được rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Ấn đường của Triệu Húc Hàn xoắn lại, người phụ nữ này cũng buồn nôn thật.
Nhưng thấy cô ăn nước bọt của anh một cách tự nhiên như vậy, phải chăng cô muốn chứng tỏ giữa anh và cô là mối quan hệ thân mật?
“Cậu chủ, làm sao vậy?” Thím Lý mù mờ hỏi.
“Đổi chén cơm khác, bẩn rồi.” Triệu Húc Hàn nghĩ một chút rồi nói.
Thím Lý lập tức nhận lệnh, nhưng vẫn chưa biết là đang xảy ra chuyện gì, vì sao cậu chủ lại muốn đổi chén cơm khác.
Những người như thím Lý sẽ không bao giờ tưởng tượng được cậu chủ lại làm ra hành động sặc cơm tầm thường này.
Kỷ Hi Nguyệt ăn uống say sưa, sau đó nhìn Triệu Húc Hàn, nói tiếp: “Anh Hàn, rốt cuộc em có bị chấn thương tâm lý không? Nếu anh không nói cho em biết, tự bản thân em cũng chẳng biết, như vậy rất khó điều trị.”
Triệu Húc Hàn không dám nói, bởi vì những chuyện như vậy rất khó mở miệng, quan trọng nhất là tổn thương của cô lại do anh gây ra.
“Ăn không nói, ngủ không nói.” Triệu Húc Hàn máy móc nói một câu.
“…!” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh.
Đúng là, không muốn nói là không nói. Vừa nãy còn dõng dạc lắm, bây giờ lại
nói một câu ngang xương như vậy, tưởng cô là con ngốc chắc.
Nhưng xem ra cô đã bị chấn thương tâm lý thật, mà rốt cuộc là bị cái gì nhỉ, mẹ nó, tò mò thật đấy!
Cơm của Triệu Húc Hàn lại được mang lên, anh tiếp tục dùng cơm, nhưng không nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Đợi hai người ăn xong, Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Cơm nước xong xuôi cả rồi, có thể nói cho em biết rồi chứ?”
“Em nghĩ ngơi đi.” Triệu Húc Hàn đáp, “Anh có chút việc phải ra ngoài.”
“…!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn chửi một câu ‘WTF’.
Cô hậm hực nhìn theo bước chân của Triệu Húc Hàn, nghĩ bụng, hai người các anh người nào cũng gạt cô, chẳng lẽ là do bệnh tâm lý của cô không chữa được hay gì?
Nghĩ mãi cũng bực, cô đành theo thím Lý xuống hoa viên ở dưới lầu tản bộ, luôn tiện tiêu hóa bớt đồ ăn.
“Thím Lý, thím có cảm thấy cháu bị bệnh không?” Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu rối rắm và lo lắng.
Thím Lý sửng sốt: “Tiểu thư, cô nói linh tinh gì vậy? Cô chỉ bị trầy xướt nhỏ thôi, làm gì có bệnh hoạn, hay là cô có chỗ nào không thoải mái?”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn biểu cảm của thím Lý là biết ngay thím ấy không hay biết gì.
Cô đành lắc đầu, vẻ mặt lại ủ rũ, nhưng ngay sau đó đã tươi tỉnh trở lại, bất kể có bệnh hay không bệnh, dù sao hiện tại cô không đau không nhức là tốt rồi.
Cô lại đến thăm Liễu Đông một lát, sau đó trở về phòng bệnh thì phát hiện Triệu Húc Hàn đã trở lại, anh đang sử dụng máy tính, ngón tay đặt trên bàn phím lướt nhanh như bay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh gõ chữ nhanh như vậy.
Còn nhanh hơn cả một phóng viên chuyên viết bản thảo như cô.
Người đàn ông này có thứ gì là không giỏi không nhỉ? Quá đả kích rồi.