Trần Thanh nhìn Liễu Đông. Liễu Đông càng kinh ngạc hơn, vội vã hỏi: “Chị Nguyệt, có chuyện gì vậy? Anh Trần làm sao thế?”
“Tôi, tôi đã phạm phải sai lầm lớn. Vương Nguyệt, xin lỗi cô, xin lỗi cô. Tôi thực sự đã bị ma quỷ mê hoặc, không ngờ Châu Lê lại ác độc đến mức muốn đánh gãy chân cô như vậy.” Vẻ mặt của Trần Thanh như chực khóc.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt sắc nhọn như gươm ẩn sau cặp mắt kính to bản, cười khẩy nói: “Anh Trần, chuyện lần trước anh suýt nữa bóp chết tôi hình như anh quên rồi đúng không?”
Trần Thanh cuống quýt đáp: “Tôi biết tôi biết. Vương Nguyệt, trước đây là nhờ có cô khoan dung với tôi, tôi thật sự rất cảm kích. Lần này để Châu Lê xúi giục làm bậy là tôi không đúng. Là tôi có lỗi với cô. Xin cô hãy tha cho tôi một con đường sống.”
“Sao cơ? Anh Trần? Anh vậy mà?” Liễu Đông trố mắt, quả thực không dám tin chuyện Trần Thanh muốn bóp chết Kỷ Hi Nguyệt, hơn nữa lần này còn hùa với Châu Lê để hãm hại cô, đúng là không thể tha thứ được.
“Tôi, lần này tôi thực sự biết sai rồi. Vương Nguyệt, xin cô tha cho tôi lần này nữa được không? Tôi thực sự đã bị Châu Lê xúi giục.” Trần Thanh biết chuyện này nếu bị truy cứu trách nhiệm, dám chắc anh ta và Châu Lê sẽ vào tù.
Anh ta không hề biết những chuyện xảy ra sau đó. Vừa nhìn thấy ba tên côn đồ bị Vương Nguyệt dễ dàng hạ gục, hai người bọn họ đã thi nhau chạy trối chết, nhưng sau khi chia nhau ra, Trần Thanh cảm thấy chắc chắn chuyện này sẽ ‘giấy không gói được lửa’.
Do đó, sau khi quay về, cân nhắc tới lui, anh ta quyết định đi cầu xin sự tha thứ.
“Anh Trần, lần này nếu tôi không đánh trả được, có phải tôi sẽ bị gãy một cái chân không? Lần trước thì suýt nữa bị anh bóp chết, anh cảm thấy anh xứng đáng được tôi tha thứ không?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy nhìn anh ta.
“Tôi biết, tôi biết tôi không xứng được tha thứ, nhưng Vương Nguyệt, tôi thực sự biết sai rồi, tôi là đồ ngu xuẩn, tôi là đồ đần độn. Vương Nguyệt, cô muốn trách phạt tôi thế nào cũng được, nhưng xin cô đừng báo cảnh sát, tôi còn cần công việc này để nuôi sống gia đình, tôi xin cô.” Nước mắt của Trần Thanh cuối cùng cũng rớt xuống.
“Anh Trần, anh đúng
là không biết xấu hổ!” Liễu Đông tức giận, “Vương Nguyệt đã bỏ qua cho anh một lần, lý ra anh nên cải tà quy chánh mới đúng, sao vẫn còn nham hiểm như vậy? Nếu lần nào làm sai xong đều có thể tha thứ, tôi nghĩ anh mãi cũng không thoát khỏi sự u mê lạc lối đâu! Người như anh, không trừng phạt mới có lỗi với ông trời đấy!”
“Chị Nguyệt, chị đừng mềm lòng. Lần này may là chị không sao, nhưng nếu có sao, chắc gì anh ta biết hối cải như vậy? Chị Nguyệt, chị nên báo cảnh sát đi.” Liễu Đông quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt, người mà nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
Trần Thanh biến sắc, bật khóc nói: “Tôi thực sự biết sai rồi, tôi không dám nữa đâu. Vương Nguyệt, một lần cuối thôi, thật sự một lần cuối thôi.”
“Được! Vậy anh đưa Châu Lê tới trước mặt tôi đi, tôi sẽ tha thứ cho anh!” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lúc rồi lên tiếng.
Trần Thanh sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Được, được, cô muốn lúc nào? Tôi nhất định sẽ đem cô ta qua.”
“Chiều nay đi.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, với tính cách của Châu Lê, nếu biết Trần Thanh phản bội cô ta, hẳn sẽ hận đến tận xương tủy. Vậy thì cứ để cho bọn họ chó tự cắn nhau đi, mất công lại bẩn tay cô.
Trần Thanh lập tức bò dậy: “Được được được. Bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ta ngay. Vậy, vậy tôi đợi cô ở đâu? Không thể ở công ty được đúng không?”
Liễu Đông lo lắng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên: “Anh đưa cô ta lên sân thượng đi. Trong giờ làm việc sẽ ít người lên trên đó.”
“Được được được. Giờ tôi đi ngay đây.” Trần Thanh nói xong, khẽ lau nước mắt, sau đó thở hắt ra rồi mở cửa ra ngoài.
Liễu Đông nhìn Trần Thanh ra ngoài xong, quay qua nói với cô: “Chị Nguyệt, chị không thể tốt bụng thế được. Không xử lý anh ta lần này, lần sau anh ta chắc chắn sẽ tiếp tục hại chị cho xem!”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Thực ra lần này dù có kiện cáo thì cũng không mấy hiệu quả, chi bằng để Châu Lê xử lý anh ta đi.”