Liễu Đông thoáng sửng sốt: “Chị Nguyệt, ý chị là Châu Lê sẽ cắn ngược lại Trần Thanh?”
“Châu Lê là kiểu phụ nữ nham hiểm và ghi hận, nếu cô ta biết Trần Thanh phản bội mình, e là không biết cô ta sẽ dằn vặt Trần Thanh thế nào đây. Giờ chỉ chờ xem vận may của anh ta có tốt hay không thôi.” Kỷ Hi Nguyệt rót cà phê ra rồi nói.
Nhìn cà phê, cô lại nhớ tới chuyện trước đây Châu Lê từng cả gan bỏ thuốc sổ, lần này còn muốn phế một chân của cô, loại phụ nữ này đúng là điên hết thuốc chữa, trong khi giữa cô và cô ta vốn chẳng có mâu thuẫn gì to tát.
Nhưng phải công nhận là người phụ nữ này đố kỵ tới mức mù quáng, hệt như kẻ bệnh thần kinh, oán trời trách đất, chuyện gì cũng dám làm, cuối cùng người chịu thiệt không phải cũng là bản thân ư?
Trần Thanh ra ngoài xong liền hỏi Châu Lê đang ở đâu.
Qua một lúc lâu Châu Lê mới nhận máy, nào ngờ vừa lên tiếng đã bật khóc nức nở: “Anh Trần, anh qua đây nhanh lên.”
Trần Thanh sửng sốt, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em đang ở đâu?”
“Anh đến nhà em nhanh đi!” Châu Lê đáp, “Anh Đào, tôi thật sự không biết Vương Nguyệt lại lợi hại như vậy, anh tha cho tôi đi.” Rõ ràng là câu sau không phải nói với Trần Thanh.
Trần Thanh thảng thốt, đoán chừng ba tên côn đồ kia sau khi bị Vương Nguyệt đánh xong chắc chắn đã đi tìm Châu Lê để tính sổ, vậy anh ta có cần đi nữa không nhỉ?
Nếu không đến, người phụ nữ điên Châu Lê đó sẽ quay ngược lại oán hận anh ta vì không giúp cô ta, sau đó sẽ kể hết chuyện hai người từng lên giường cho vợ của anh ta, tới lúc đó anh ta chết là cái chắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vội vàng ra ngoài. Trước tiên đến xem tình hình thế nào, bọn anh Đào chẳng qua là đang muốn vòi tiền, cứ cho bọn chúng tiền là được, tốt hơn là để bản thân bị dằn vặt.
Trần Thanh lái xe qua, tầm mười mấy phút sau mới đến nhà của Châu Lê. Cô ta thuê nhà ở tầng bốn. Chủ nhà không có ở dưới, cho nên Trần Thanh thuận lợi lên thẳng tầng bốn.
Sau khi dùng sức gõ cửa, cánh cửa được mở ra. Trần Thanh liền nhìn thấy Châu Lê đang trần truồng, toàn thân không mảnh vải bị trói ngược tay trên ghế.
Hai tên côn đồ đang ngồi trên chiếc sô pha
đối diện, cả hai đều dùng di động quay phim lại dáng vẻ hiện tại của Châu Lê.
Châu Lê tóc tai rối bời, đầu không dám ngẩng vì sợ mặt cô ta bị quay lại. Cô ta thực sự không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Trần Thanh tức tối, định chạy tới giật lấy điện thoại của anh Đào và một tên khác.
Nhưng vừa mới động tay, tên mở cửa liền rút dao ra uy hiếp, dọa cho Trần Thanh không dám cử động.
“Vị anh em này, người phụ nữ của anh làm chúng tôi khổ sở rồi.” Anh Đào đặt điện thoại xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Thanh, một tay hắn ta còn đỡ eo, vì chỗ đó bị Kỷ Hi Nguyệt đánh thực sự rất đau.
“Tôi thực sự không hề biết Vương Nguyệt lại biết võ, hơn nữa tôi, tôi cũng đã đưa tiền cho các anh, các anh còn muốn thế nào nữa? Mấy anh làm ra chuyện bẩn thỉu như quay phim chụp hình tôi mà không sợ anh em giang hồ cười các anh không có nguyên tắc à?” Châu Lê cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên oán trách.
“Có chút tiền này mà đòi đuổi cổ chúng tôi sao? Trước đây đúng là chúng ta đã thỏa thuận sau khi đánh được Vương Nguyệt sẽ là con số này, nhưng bây giờ tình huống mà cô cung cấp lại khác xa với thực tế, hại ba anh em chúng tôi bị đánh ra nông nỗi này, cho nên đòi gấp ba cũng là hợp lý. Nếu cô không đưa, haha, mấy video này sẽ được truyền ra ngoài ngay.”
Anh Đào cười khẩy, nhìn Trần Thanh: “Cô không có tiền, nhưng không phải cô vẫn còn đàn ông sao! Nếu thật sự không có tiền thì ra ngoài làm gái cũng được.”
“Tôi, tôi không đi. Anh Trần, anh mau đưa tiền cho bọn chúng đi, để em được thả ra.” Châu Lê hoảng loạn.
“Bao nhiêu tiền?” Trần Thanh tái mặt hỏi.
“Trước đây thỏa thuận là một vạn, nhưng bây giờ gấp ba thì ba vạn. Như vậy là đã tính giá hữu nghị rồi. Nếu không phải nể mặt Châu Lê có ăn nằm với anh Tiểu Sơn, đừng nói là một vạn, có đưa năm vạn chúng tôi cũng không đi đánh gãy chân người khác đâu.” Anh Đào cười khẩy nói.