Kỷ Hi Nguyệt gần như toát ra hơi thở lạnh lùng. Sự cặn bã của người đàn ông Trần Thanh này tính ra còn quá đáng hơn cả Triệu Vân Sâm. Cô không ngờ được là anh ta còn lưu lại những thứ này, vì tốt xấu gì hai người bọn họ cũng đã từng hợp tác với nhau. Bây giờ mới thực sự là chó tự cắn chó đây.
Nhưng dưới quan điểm của Kỷ Hi Nguyệt, phản bội đồng bọn là không càng không thể đồng tình được.
“Cô đừng hiểu lầm. Bức ảnh này không phải là tôi trói Châu Lê đâu. Là bọn người của anh Đào đã vòi tiền của cô ta, cho nên mới làm như vậy. Còn tôi chỉ là sợ Châu Lê lại tới làm phiền, cho nên đã chụp lại một tấm, như vậy thì sau này tôi với cô ta sẽ không còn liên can gì với nhau nữa.”
Trần Thanh cảm thấy hơi thở của Kỷ Hi Nguyệt không đúng, lật đật giải thích vài câu.
Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng nhìn vào vẻ mặt kinh tởm của Trần Thanh: “Trần Thanh, anh cho rằng anh bỏ ra sáu nghìn tệ là có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”
Trần Thanh sửng sốt, vội vàng khóc lóc van xin: “Vương Nguyệt, tôi thật sự sai rồi, cô tha thứ cho tôi lần này được không? Tôi không dám hại cô nữa đâu, thật đấy. Xin cô mà. Trong nhà tôi còn có người già và trẻ nhỏ, tôi không thể nào xảy ra chuyện được.”
“Tôi nhớ hình như lần trước anh cũng nói như vậy thì phải?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy. Người đàn ông này càng nhìn cô càng cảm thấy kinh tởm. Tại sao cô lại có một người đồng nghiệp như vậy nhỉ?
Lúc này, bên phía tháng máy lại có người đi ra.
Trần Thanh ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, sau đó chỉ vào người đang đến: “Mấy cậu, sao mấy cậu lại đến tới đây?” Nói xong lật đật bò dậy.
Châu Lê vừa nhìn thấy Trần Thanh thì sắc mặt cũng trở nên khó coi. Hơn nữa, nhìn thấy anh ta quỳ trước mặt Vương Nguyệt cầu xin, trong lòng cô ta càng cảm thấy tức giận hơn. Anh ta nghĩ rằng cầu xin Vương Nguyệt là có thể coi như không có chuyện gì sao?
“Đại tỷ, chúng tôi mang Châu Lê tới rồi đây.” Anh Đào và hai tên đàn em khom lưng cúi chào Vương Nguyệt, sau đó nhìn sang Trần Thanh, “Người anh em, anh con mẹ nó cũng nhục nhã quá nhỉ. Ăn nằm với Châu Lê cho sướng rồi bây giờ vứt
bỏ cô ta để tới đây cầu xin. Châu Lê, cô thấy cô mù mắt thế nào rồi chứ?”
“Trần Thanh, anh giỏi thật đấy. Vương Nguyệt, tôi nói cho cô biết. Mặc dù tôi là chủ mưu, nhưng nếu không có Trần Thanh ủng hộ tôi làm như vậy, tôi cũng không đến mức động tay với cô đâu.” Tuy Châu Lê rất hận Vương Nguyệt, nhưng lúc này Trần Thanh mới là người khiến cô ta căm phẫn hơn.
“Châu Lê, cô đừng ngậm máu phun người. Là cô oán hận Vương Nguyệt, nên đã nghĩ cách dạy dỗ cho Vương Nguyệt một trận, còn kéo cả tôi vào.” Trần Thanh ra vẻ ấm ức.
Anh Đào liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang giữ im lặng, khoanh tay đứng sang một bên nói: “Đại tỷ, tôi thấy hai người này là một đôi cẩu nam nữ, chẳng có ai tốt lành cả đâu. Đại tỷ, chị muốn xử lý bọn họ thế nào?”
“Anh có chủ ý gì hay không?” Vương Nguyệt cảm thấy tên côn đồ này còn khá thức thời.
“Đại tỷ, chỉ cần chị nói, anh em chúng tôi sẽ giúp chị giải quyết ngay. Cho dù muốn khử bọn chúng, đại tỷ cũng chỉ cần nói một câu là được.” Anh Đào sốt sắng nói, “Chỉ là sau này đại tỷ có thể nương tay cho thằng em này được không?”
Anh Đào vừa dứt câu, bản thân tự cảm thấy mình vẫn còn chút đầu óc.
“Anh Đào! Anh con mẹ nó còn chút liêm sỉ nào không vậy!” Châu Lê tức giận nói.
Sau đó cô ta nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt, “Vương Nguyệt, dù sao tôi cũng đã thua rồi, cô muốn làm gì cứ việc làm! Nhưng tôi với anh ta là chủ mưu, cô phải báo cảnh sát, để anh ta vào tù chung với tôi!”
“Châu Lê, cô con mẹ nó lúc nãy đã hứa rồi mà? Chúng ta đã chấm dứt, sao bây giờ cô còn lôi tôi vào?” Trần Thanh không thể tin nổi, quát lên.
“Chấm dứt? Từ lúc anh chụp hình tôi thì chúng ta không thể chấm dứt nữa rồi!” Châu Lê cười khẩy.
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai người sắp ầm ỉ, cô liền nói: “Thế này đi. Tôi cũng không định báo cảnh sát. Hai người đánh nhau một trận đi, ai có thể đứng lên rời khỏi chỗ này thì tôi thả người đó!”