Châu Lê và Trần Thanh đều nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt không thể tin nổi. Không thể ngờ là cô lại có ý kiến như vậy.
“Vương Nguyệt, cô làm như là không công bằng. Anh ta là đàn ông, làm sao tôi có thể đánh lại anh ta được?” Châu Lê liền nói.
Trần Thanh thì đã tái mặt. Bất kể có đánh hay không đánh Châu Lê, anh ta cũng không hề muốn đánh nhau.
Ngược lại anh Đào lại bật cười ha hả: “Đại tỷ, chủ ý hay. Châu Lê, đừng nói tôi không đáng mặt bạn bè nhé. Cái này cho cô, chỉ cần cô thắng, ông đây sẽ đích thân đưa cô về nhà, một vạn chín kia cũng cô cũng không cần trả nữa! Đại tỷ, chị nói như vậy có được không?” Anh Đào nhặt một cây chổi trên lối đi đưa cho Châu Lê.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Được. Nể mặt ba người các anh biết nghe lời, tôi cho các anh chút mặt mũi này.”
Châu Lê vừa nghe liền cầm cây chổi lên đánh tới tấp vào Trần Thanh, đồng thời miệng còn chửi bới: “Trần Thanh, anh là cái loại nhu nhược! Bà đây mù mắt rồi mới đi hợp tác với anh!” Nói xong liền nhè đầu nhè cổ mà đánh.
Trần Thanh ôm đầu tháo chạy. Nhưng Châu Lê xuống tay không hề nhẹ, khiến anh ta không thể không phản kích. Châu Lê như thể đang phát tiết, mặc dù cây chổi là đồ nhựa, nhưng đánh với lực như thế thì cũng đủ đau đớn.
Trần Thanh bị đau thực sự, hết cách đành bắt đầu đánh trả Châu Lê. Như vậy là hai người đã thật sự lao vào đánh nhau.
Nhưng Trần Thanh cũng không đàn ông gì. Không cướp được cây chổi, anh ta đến giật lấy mái tóc dài của Châu Lê.
Châu Lê đau đớn, khoảng cách quá gần cây chổi cũng không có tác dụng, cho nên cô ta liền vứt cây chổi, bắt đầu dùng tay cào, dùng miệng cắn.
Hai người đều la hét thảm thiết. Trên mặt Trần Thanh liền xuất hiện vết máu do móng tay cào, còn mặt của Châu Lê thì bị ăn một bạt tai, khóe miệng cũng rớm máu.
Mọi người đều không hề biết từ lúc nào Liễu Đông đã núp sau bức tường, quay lại cảnh tượng ngoạn mục đánh nhau hỗn loạn của đôi nam nữ này.
Tính cách của Châu Lê là không chịu được uất ức dù chỉ một chút. Lúc này đôi mắt của cô ta đã long lên sòng sọc, lao đến cắn chặt lấy tay của Trần Thanh.
Trần Thanh la lên oai oái, làm thế nào
cũng không đẩy được Châu Lê ra, anh ta đành phải dùng lực đánh mạnh vào phần đầu của Châu Lê.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói với anh Đào: “Đừng để đánh chết người.”
Anh Đào vội ậm ừ hai tiếng, sau đó ba người bọn họ liền xông lên lôi hai người đó ra.
Trong miệng của Châu Lê lúc này đều là máu, cô ta khạc một tiếng, sau đó nhổ ra. Thì ra cánh tay của Trần Thanh đã bị cắn đứt một miếng thịt.
Khuôn mặt của cô ta lúc này hệt như đầu lợn. Đôi mắt thì thâm tím, tóc tai thì bị xé đi không ít.
Trần Thanh đau đớn nhảy dựng lên, tức tối muốn đá Châu Lê thêm vài cái, nhưng đã bị người của anh Đào cản lại.
“Ba người các anh đưa bọn họ đến bệnh viện xử lý đi. Còn về việc có muốn báo cảnh sát hay không thì cứ để bọn họ tự quyết định.” Kỷ Hi Nguyệt nói với ba người bọn anh Đào, “Sau này các anh xài thủ đoạn thì cũng nên cao minh một chút, thiếu gì cách giở trò lưu manh. Bây giờ xã hội đen cũng không ngu ngốc như bọn anh vậy đâu!”
‘Đại tỷ, đại tỷ, chị có thể giới thiệu cho chúng tôi một công việc được không? Làm công cho đại tỷ cũng được. Chúng tôi nhất định sẽ cải tà quy chánh!” Anh Đào cuống quýt nói. Hai tên còn lại là A Minh và A Hổ cũng nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ mặt chờ mong.
Thực ra nếu có thể tìm được công việc chân chính, đâu ai muốn đi làm côn đồ lưu manh. Bọn họ đều là những người học lực không cao. Mới đầu cũng đi bưng bát đĩa thuê, nhưng vì cuộc sống xô đẩy phải đi vào con đường tồi tệ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày: “Trước tiên các anh đi xóa hình xăm trên người để làm lại người bình thường, sau đó gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giới thiệu cho các anh một công việc. Nhưng nhớ là phải cải tà quy chánh, làm người đàng hoàng đấy.”
Ba ngươi A Đào hoàn toàn không ngờ Kỷ Hi Nguyệt sẽ cho bọn họ cơ hội, nhất thời cảm kích đến đờ đẫn. Suy cho cùng bọn họ chỉ ôm tâm lý ăn may, nhưng không nghĩ lại được thật.