Kỷ Hi Nguyệt bật cười. Lão Khôi gửi tin: “Đại tiểu thư, bất kể là cậu chủ đã làm sai chuyện gì, lão Khôi tôi sẽ thay mặt cậu chủ nhận sai với cô. Cô dỗ dành cậu chủ giùm đi. Chứ mẹ nó tôi bị phạt phải nhai cả đống sách đó luôn rồi!”
Lão Khôi gửi thêm một biểu cảm giàn giụa nước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Lão Khôi gửi thêm một bức ảnh.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy đã bật cười nghiêng ngã. Trong bức ảnh, lão Khôi đang dùng răng cắn xé cuốn sách giống như người ta đang cắn xé thịt dê vậy, chỉ có điều là trong ánh mắt còn có thêm sự ấm ức và sầu não.
“Lão Khôi, sao anh lại bị phạt nhai sách?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý hỏi.
“Đại tiểu thư, cô đừng chọc tôi nữa. Cậu chủ còn chửi mấy cuốn sách này toàn viết thứ dở hơi đấy! Bởi vì cô không vui, nên cậu chủ phạt tôi phải nhai hết nó.”
“Tôi đâu có không vui.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng trả lời.
La Hi cũng tham gia: “Đại tiểu thư không vui thật mà.”
“La Hi, anh cũng biết à! Cậu chủ nhà anh đã nói gì với anh chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng La Hi.
Tiêu Ân lập tức nói: “La Hi, thì ra là cậu đã đắc tội ư?”
“La Hi, cậu làm gì mà liên lụy đến cả chúng tôi thế? Đống sách này cậu nên ăn mới đúng!” Lão Khôi cũng oán, còn thêm biểu cảm tức giận.
La Hi gửi qua một dấu chấm hỏi, sau đó đáp: “Đại tiểu thư, lẽ vào vì chuyện ghi âm? Nhưng cậu chủ đã nhắc nhở tôi rồi, tôi cũng không làm như vậy nữa, chỉ báo cáo hành tung của cô thôi.”
Bên này Kỷ Hi Nguyệt khẽ bĩu môi: “Thế là tốt nhất. Nhưng có khả năng cậu chủ của các anh tức giận là cũng vì nguyên nhân này.”
“Tại sao? Chuyện này thì có gì đâu phải tức giận?” Lão Khôi gửi thêm biểu cảm ngạc nhiên.
Thím Lý gửi tin nhắn: “Chẳng lẽ là vì cậu chủ cảm thấy tiểu thư không muốn cho cậu ấy biết cô đang làm gì, nên không vui?”
Tiêu Ân cũng gửi tin nhắn: “Cũng có thể. Cậu chủ là người thích kiểm soát mọi thứ, nên hành động của đại tiểu thư hiển nhiên đã khiến anh ấy cảm thấy bất an.”
“Cảm thấy bất an!?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn bốn chữ này. Là cô cảm thấy bất
an khi bị kiểm soát mới đúng chứ?
Quả nhiên suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ không bao giờ giống nhau được.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng soạn tin nhắn: “Tại sao lại bất an? Lẽ nào tôi thích được kiểm soát? Tôi đâu có cần. Dù sao thì lần này tôi sẽ không dỗ dành đâu, muốn dỗ các anh tự đi mà dỗ!”
“Đại tiểu thư!” Tiêu Ân, thím Lý và lão Khôi đồng loạt gửi qua tiếng kêu thảm thiết.
La Hi nói: “Là lỗi của tôi.”
“Biết thì tốt. Qua giúp tôi nhai sách đi!” Giọng điệu của Lão Khôi đầy tức tối.
“Oh, vậy mỗi người một quyển nhé.” La Hi đáp.
Kỷ Hi Nguyệt phì cười, tên La Hi này đúng là khác người.
“Cậu thôi đi, lo mà nghĩ cách dỗ cậu chủ của cậu đi kìa.” Lão Khôi nổi cộc.
La Hi thản nhiên gửi lại một câu: “Dỗ thế nào đây?”
Kỷ Hi Nguyệt lại bật cười, tên La Hi này định dỗ thật hay gì.
“La Hi, bây giờ cậu đã biết cậu chủ đáng sợ thế nào rồi chứ?” Tiêu Ân viết.
La Hi gửi một chữ ‘ừm’, sau đó chêm thêm câu: “Ánh mắt cứ như sát nhân ấy.”
“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường cười đau cả bụng, mấy tên này thật ra cũng đáng yêu phết.
“Biết thì tốt. Cậu nên báo cáo mấy chuyện tốt của đại tiểu thư thôi, có như vậy cậu chủ mới vui vẻ, rồi mọi người cũng được vui theo nữa.” Tiêu Ân nói.
Thím Lý cũng phụ họa một chữ ‘đúng’.
“Thế nào là chuyện tốt?” La Hi khiêm tốn thỉnh giáo.
“Đại tiểu thư, tôi có thể bịa chuyện được không?” Lão Khôi hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Anh muốn bịa chuyện gì?”
“Ví dụ như nói với cậu chủ là cô mua đồ tráng miệng cho cậu ấy, nhưng thực ra là Tiêu Ân đi mua cũng được.” Lão Khôi nói.
Tiêu Ân cuống quýt: “Lão Khôi, anh đừng hại tôi.”