Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Tính kế dỗ cậu chủ (II)


trước sau

Thím Lý cũng nói: “Để cậu chủ biết chúng ta lừa cậu ấy, hậu quả khỏi cần nghĩ.”

“Đại tiểu thư, cứu mạng!” Lão Khôi lại gửi biểu cảm bật khóc nức nở, nhìn không không phù hợp với hình tượng của anh ta tí nào.

“Đại tiểu thư, cô chỉ đường cho chúng tôi với.” Tiêu Ân nói.

Thím Lý cũng chêm vào: “Đại tiểu thư, thím Lý cũng cầu xin cô. Ba ngày nay tôi làm món gì cậu ấy cũng chê khó ăn, sáng nay còn ném cái thìa nữa.” Bà còn gửi thêm biểu cảm thút thít.

Kỷ Hi Nguyệt không hề hay biết. Vì mấy nay cô huấn luyện xong là Triệu Húc Hàn đã ra ngoài. Cô không ngờ người đàn ông này lại cáu kỉnh như vậy.

Vấn đề là ba ngày nay anh không hề nhắn tin cho cô, gặp nhau thì chỉ nói vài câu qua loa, làm cô cũng cảm thấy mất hứng và ngượng ngùng. Có điều may là anh không nổi nóng với cô, nhưng lại giận cá chém thớt.

“Đại tiểu thư khai ân, sau này tôi sẽ nghe lời cô hết.” Tin nhắn của La Hi không giống với mọi người, nhưng ngược lại đã chọc cười Kỷ Hi Nguyệt.

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều nghe theo lời tiểu thư.” Lão Khôi tỏ rõ thái độ, Tiêu Ân với thím Lý cũng gửi biểu cảm gật gù.

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, khí thế của đại ma vương bá đạo như vậy, xem ra ba ngày nay những người bên cạnh anh đã khổ sở rồi. Điều này chẳng phải đang chúng tỏ cô rất có sức ảnh hưởng với anh, ở trong lòng anh thực ra cô rất quan trọng sao?

Nghĩ đến đây tâm tình của Kỷ Hi Nguyệt đã tốt lên rất nhiều.

“Để tôi nghĩ lại đã.” Kỷ Hi Nguyệt liền lên giọng hồi âm.

Trên màn hình nháy mắt lại đầy tiếng cầu xin, làm Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách.

“Thôi được rồi. Để mai tôi thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra, “Nhưng không chắc là cậu chủ của các anh có dính thính của tôi không đấy nhé.”

“Được được được, cảm ơn đại tiểu thư.” Toàn màn hình đều là những tiếng cảm ơn.

Sau khi mọi người chúc ngủ ngon xong, cuối cùng cũng yên tâm mà ngủ một giấc thoải mái.

Sáng sớm hôm sau. Thời tiết tháng bảy vừa sáng ra đã rất nóng, Kỷ Hi Nguyệt mang áo ba lỗ ra ngoài tập luyện thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn cũng từ trong phòng  bước ra.

Hai người nhìn nhau.

“Anh
Hàn, chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ chào hỏi.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn chỉ hờ hững ừm một tiếng, xong đi về hướng cầu thang.

“Anh Hàn, anh đợi em với.” Kỷ Hi Nguyệt đuổi theo, “Chúng ta cùng chạy bộ nhé?”

“Anh phải đánh quyền.’ Triệu Húc Hàn nói, “Luyện khí cường thân.”

“Luyện khí? Đánh Thái Cực Quyền, luyện khí công sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi.

Mỗi lần nhìn thấy Triệu Húc Hàn đánh Thái Cực Quyền, cô đều cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Tuy tốc độ rất chậm, nhưng đó là kiểu nước chảy mây trôi, chiêu thức liên hoàn nối tiếp, nhìn thế nào cũng thấy giống một nhà tôn sư võ lâm.

Chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không hề tin cách lý giải nội lực trong khí công, điều này chỉ có trên các bộ phim truyền hình mà thôi.

“Ừm!” Triệu Húc Hàn lại ừm một tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, chạy theo kéo anh lại: “Anh Hàn, anh nói thật à? Thật sự có thể luyện khí công?”

Triệu Húc Hàn nhìn bàn tay cô đang túm anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa kích động vừa kinh ngạc chất vấn của cô: “Đúng vậy. Võ thuật của Trung Quốc bác đại tinh thâm, chuyện này có gì đâu mà kỳ lạ.”

Nói xong anh đưa tay đẩy bàn tay cô ra, tiếp tục bước lên hướng sân thượng.

“Anh Hàn, anh đang giận em đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt liền gọi giật anh lại.

Triệu Húc Hàn dừng bước, xoay người đáp: “Không có.”

“Không có mới lạ! Anh đã phớt lờ em ba ngày nay rồi. Có phải vì chuyện em không muốn La Hi báo cáo tỉ mỉ hành tung của em không?” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay, trố mắt nhìn anh.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy. Kỷ Hi Nguyệt lại nói: “Anh Hàn, có phải vì em không cho anh biết chuyện của em nên anh đã tức giận không?”

Triệu Húc Hàn không đáp lại, anh đi thẳng lên trên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện