Triệu Húc Hàn đến phòng vệ sinh xong thì gọi điện cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Húc Hàn vào thẳng vấn đề.
Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là đêm nay vì muốn xả giận giùm Manh Manh, em đã gài bẫy để làm bẽ mặt Lý Mai, để cho cô ta mất hết mặt mũi.”
“Ừm, rồi chuyện này có vấn đề gì? Không thành công à? Kêu La Hi làm giúp em đi.” Triệu Húc Hàn quả nhiên rất bao dung và dung túng cô vô điều kiện.
“Thành công rồi, chỉ có điều gặp phải Triệu Vân Sâm nên xảy ra chút xích mích.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Xích mích gì? Đánh nhau à?”
“E hèm, anh Hàn, em đâu có dã man như vậy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt hờn mát nói.
“Thế thì làm sao?” Khóe miệng Triệu Húc Hàn cũng khẽ run rẩy.
“Cũng không có gì. Chỉ là Triệu Vân Sâm phân bua với em, nói là muốn làm hòa.” Kỷ Hi Nguyệt hờ hững nói.
Triệu Húc Hàn chợt run tay, suýt chút nữa không cầm vững điện thoại, hơi thở toàn thân như đông lại, khuôn mặt cũng tối sầm.
“Sau đó thì sao?” Anh lạnh lùng nói ra bốn chữ, nhưng sâu tận đáy lòng lại thoáng qua chút sợ hãi. Anh sợ Kỷ Hi Nguyệt sẽ quay về bên cạnh Triệu Vân Sâm, vì xét cho cùng thì cô cũng đã đeo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm nay rồi.
Mà vấn đề là ba năm nay cô vẫn chưa có được Triệu Vân Sâm, nên liệu cô có quay về bên cạnh Triệu Vân Sâm không?
“Cái gì mà sau đó, đương nhiên không có sau đó. Cậu ta đã bị em dạy dỗ cho một trận. Chỉ là em sợ anh hiểu lầm nên mới nói trước với anh thôi. Em bây giờ đã không còn tơ tưởng đến cậu ta nữa, nên anh Hàn có thể yên tâm, người em yêu nhất vẫn mãi là anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ.
Triệu Húc Hàn trầm mặc một lúc mới đáp lại: “Anh biết rồi.”
“Vâng, vậy anh Hàn làm việc đi nhé, nhớ nghĩ đến em nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt hôn gió mấy cái vào điện thoại.
Triệu Húc Hàn ừm một tiếng rồi cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn điện thoại mà có chút rùng mình, không biết là anh có tin không nhỉ? Nhưng cô vốn dĩ đâu có hai lòng.
Thực ra cô không hề
muốn nói cho Triệu Húc Hàn biết, nhưng chỉ sợ là sau này Triệu Vân Sâm nói ra, hoặc là Triệu Húc Hàn đã theo dõi cô, vậy thì cô còn không lo thú nhận trước, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng nói xong rồi sao cô vẫn có chút bất an thế nhỉ?
Triệu Húc Hàn cúp máy xong thì đi tới bên cạnh Tiêu Ân nói mấy câu, Tiêu Ân sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Vừa rồi anh ta thấy cậu chủ vội vàng ra ngoài nghe điện thoại, trong bụng chắc mẩm là đại tiểu thư, quả nhiên không đoán sai.
Chỉ là đại tiểu thư, cô lại gây ra chuyện gì nữa vậy?
Sáng hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tỉnh dậy thì thấy có tin nhắn, cô mở ra xem, là một bức ảnh.
Trong bức ảnh là khoảnh khắc Triệu Vân Sâm hôn cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức trố mắt, là tin nhắn của Triệu Húc Hàn, vậy là chuyện đêm qua anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bốn phía quán bar Tinh Không đều có camera, với năng lực của hệ thống Triệu thị, truy xuất camera là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Anh Hàn, nếu anh nhìn toàn cục thì sẽ biết không hề hôn trúng. Tên cặn bã Triệu Vân Sâm này uống say vào là như phường lưu manh, nhưng đã bị em đấm cho một phát, hihi. Em đối với anh là một trăm phần trăm thật lòng, nên anh tuyệt đối đừng tức giận nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng giờ này Triệu Húc Hàn đã ngủ, ngờ đâu tin nhắn hồi âm lại đến ngay.
“Phải không?” Hai chữ.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Lúc đó cô bị hết hồn nên có hơi thừ ra, không biết là đại ma vương có hiểu lầm gì không nữa?
“Đương nhiên phải! Lúc đó em còn hết cả hồn nữa đấy. Tên cặn bã này đúng là đồ thần kinh mà.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
“Lần này cậu ta đã thật sự thích em rồi, em có vui không?”