Thực ra không phải là Triệu Húc Hàn không tin Kỷ Hi Nguyệt, mà là anh nhận ra Triệu Vân Sâm có vẻ đã động lòng trước Kỷ Hi Nguyệt, nhất là biểu cảm trên khuôn mặt, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
Trong lòng cũng trở nên chua xót và rối bời, vì thế mới nói chuyện cáu bẳn.
“Em vui cái nỗi gì! Anh Hàn, anh xem anh đấy, đây là anh không tin em đúng không? Em hoàn toàn có thể không nói với anh, nhưng em vẫn quyết định nói cho anh biết, chứng tỏ là dù có chuyện gì đi nữa em cũng thẳng thắn với anh, chỉ cần anh tin là được. Còn nếu đã như vậy mà anh vẫn không tin em, em cũng không cần phải báo lại mọi chuyện cho anh nữa.”
Triệu Húc Hàn đọc đoạn tin nhắn này, biết là mình đã ghen tuông vô cớ, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Nhè lúc anh không ở nhà lại xảy ra chuyện như vậy, người phụ nữ này lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn tên tiểu tử thối Triệu Vân Sâm kia thì chán sống đến nơi!
“Anh Hàn, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm một icon đáng thương.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp lại một chữ.
“Vậy anh đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mai mốt về anh xử lý Triệu Vân Sâm là được mà.” Kỷ Hi Nguyệt gửi qua một mặt cười.
“Được.” Anh lại gửi đúng một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Vậy anh có nhớ em không?”
“Nhớ.” Vẫn là một chữ.
Đầu Kỷ Hi Nguyệt ba sọc: “Thôi anh ngủ sớm đi. Đừng nghĩ nhiều quá. Em là của anh, không ai cướp đi được đâu.” Phía sau còn kèm theo một icon mua~ahh.
Trong lòng Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn, trả lời: “Đợi anh về.” Sau đó gửi thêm một icon hôn gió hiếm có ngàn năm.
“Ừm ừm, đợi anh về chữa bệnh cho em nè, haha.” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng cười xòa, xem ra đã dỗ dành được anh.
Triệu Húc Hàn đọc xong tin nhắn mà sửng sốt, khóe miệng không tự chủ được cũng nhếch lên: “Ừm, em đi huấn luyện đi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, trả lời chữ ‘được’ xong cô ngâm nga ca hát đi huấn luyện.
Còn Triệu Húc Hàn bên đây thì dựa vào đầu giường, tâm tình hỗn loạn, suy nghĩ vẩn vơ, hy vọng là
nhanh chóng giải quyết xong công việc để được về nhà sớm, vì anh nhớ người phụ nữ nhỏ bé của anh lắm rồi.
Thím Lý trông thấy Kỷ Hi Nguyệt hí hửng vui vẻ thì bèn nói: “Tiểu thư, nói chuyện với cậu chủ ổn cả rồi chứ?”
“Đương nhiên, cũng may là cháu kịp thời thú nhận, nếu không để sau này anh ấy biết ra, nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ cho xem.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
Vừa nói xong, điện thoại của thím Lý và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời đổ chuông.
“Tin nhắn.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, lấy di động ra xem, quả nhiên là nhóm chat của Tiêu Ân, La Hi, thím Lý và lão Khôi.
“Đại tiểu thư, không ổn rồi.” Giọng nói của Tiêu Ân.
Kỷ Hi Nguyệt giật thót, Tiêu Ân và Triệu Húc Hàn đang ở bên Pháp cùng nhau, vậy thì có gì mà không ổn? Lẽ nào Triệu Húc Hàn xảy ra chuyện? Không thể nào, vừa nãy cô còn trò chuyện với anh mà.
“Tiêu Ân, xảy ra chuyện gì vậy? Anh đừng dọa tôi chứ.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời.
Tiêu Ân nói: “Cậu chủ vừa mới đưa cho tôi một mệnh lệnh.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Mệnh lệnh gì?”
“Kêu Triệu Không và Triệu Hải đi dạy dỗ Triệu Vân Sâm, nói là đánh cho cậu ta một trận tơi bời khói lửa, nhưng đừng đánh chết là được.” Tiêu Ân lập tức hồi âm.
Thím Lý cũng gửi một tin nhắn: “Đó là chuyện Triệu Vân Sâm đáng ‘được hưởng’!”
“Thím Lý, thím nói vậy là không đúng rồi. Lỡ như cậu chủ và thiếu gia Vân Sâm lại xảy ra mâu thuẫn, Triệu Nhất Gia nhất định sẽ thừa nước đục thả câu. Bây giờ cậu chủ đang ở bên đây, đại tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Tiêu Ân nói.
“Hứ, chẳng lẽ cậu chủ chưa cân nhắc tới chuyện này?” Tin nhắn của Lão Khôi.
“Ý là có La Hi đó chứ gì?” Tiêu Ân đáp, “Nhưng tôi cảm thấy chuyện này đại tiểu thư vẫn nên vỗ về cậu chủ một chút đi.