Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày suy nghĩ. Thím Lý nói với cô: “Tiểu thư, Tiêu Ân nói đúng đấy. Bây giờ cậu chủ đang trong giai đoạn đàm phán, nếu để người của cậu chủ đánh Triệu Vân Sâm, chuyện này nhất định sẽ chọc giận đếnTriệu Nhất Gia, nhiều khi còn làm hỏng kế hoạch của cậu chủ nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, trả lời vào nhóm chat: “Được rồi, tôi sẽ nói lại với anh Hàn, nhưng có khả năng là anh sẽ bị ăn mắng đấy nhé Tiêu Ân.”
Tiêu Ân cười khổ: “Ăn mắng cũng còn hơn gặp nguy hiểm, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Vậy để tôi nhắn tin cho anh Hàn. Triệu Vân Sâm cũng không chạy đi đâu được, anh ấy muốn trút giận thì quay về tự làm đi cho lành.”
“Đúng đúng đúng.” Tiêu Ân lật đật đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt đành phải gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, em nghe Tiêu Ân bảo anh định kêu Triệu Không với Triệu Hải đi xử Triệu Vân Sâm à? Anh Hàn, bây giờ mà làm vậy không ổn đâu. Nếu anh muốn trút giận, đợi anh quay về rồi nói sau được không?”
“Em còn bảo vệ nó nữa à?” Giọng điệu của Triệu Húc Hàn khá gắt gỏng.
“Làm gì có.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, “Chỉ là bây giờ anh đang ở Pháp, đừng dây thêm chuyện nữa, nếu không em sẽ lo lắng lắm. Mọi thứ đợi anh về rồi xử lý cũng được mà, người cũng còn đó chứ có chạy đi đâu được.”
Triệu Húc Hàn trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới hồi âm lại chữ một: “Được.”
“Ừm ừm, đợi anh về đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt lại cười.
Trong nhóm chat của Tiêu Ân, sau khi Kỷ Hi Nguyệt báo là đã giải quyết êm đẹp, mọi người thi nhau khen tiểu thư càng ngày càng lợi hại, rồi gì mà cậu chủ càng ngày càng quan tâm tiểu thư, mọi người còn kêu cô phải cố gắng để làm chủ mẫu đương gia của bọn họ.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết cười khổ, như thể cô còn cách rất xa yêu cầu để làm được chủ mẫu đương gia vậy.
Buổi sáng đến đài truyền hình, vừa mới bước ra khỏi thang máy, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ phát ra từ văn phòng của Lộc Hùng.
Cố Du Du và Liễu Đông thấy Vương Nguyệt đến, vội vàng chạy tới hóng hớt: “Tiểu Nguyệt, tin tức tối qua đã bùng nổ rồi, Lý Mai coi như xong đời.”
“Đỗ Lệ đang ở bên trong à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Cả Đỗ Lệ và
Lý Mai, đang cãi nhau chí chóe với sếp đấy. Lý Mai nói muốn báo cảnh sát, kiên quyết phải điều tra ra người hãm hại cô ta. Tiểu Nguyệt, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Có vấn đề gì được? Báo cảnh sát rồi sự việc sẽ càng ầm ĩ hơn, danh tiếng của cô ta cũng càng thối rửa, ngược lại tin tức của chúng ta sẽ càng có giá trị.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Trên đường đến đây cô đã đọc được tin tức rạng sáng nay của Cố Du Du.
‘Ảnh hậu Lý Mai hầu hạ cùng lúc hai ông chủ lớn, trình diễn cảnh khi.êu d.âm vô cùng sống động. Đạo đức ở đâu? Hay đây chính là cách để lấy được giải ảnh hậu?”
Tiêu đề của Cố Du Du bao giờ cũng giật gân, cộng thêm mấy tình tiết trong bức ảnh, lúc hai tên mập đè lên người Lý Mai để giở trò, khuôn mặt chỉ bị lộ ra một nửa, đến lúc phát hiện có người chụp lén, vẻ mặt còn tỏ ra kinh ngạc, nhìn thế nào cũng thấy rất chân thật.
Lượt truy cập ở bên dưới đã vượt qua một trăm vạn, bình luận cũng ào ạt như thủy triều, đa số là tiếng mắng chửi.
Trách sao vừa sáng ra Đỗ Lệ và Lý Mai đã đến tìm Lộc Hùng.
Có điều, đến bây giờ mà Cố Du Du vẫn chưa bị gọi vào, chứng tỏ là Lộc Hùng cũng sẽ không nhượng bộ.
“Lần này để xem Lý Mai có toi đời không. Đa số các bình luận đều bày tỏ là muốn phong sát người phụ nữ đê tiện và vô sỉ này.” Lý Đông rất hưng phấn, cuối cùng cũng đã trút giận được cho Trần Manh Manh.
“Không toi đời thì cũng bị đình chỉ, mà e là sau này cũng không còn đóng được vai chính nữa đâu. Nếu Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình mà yêu cầu tư chất nghệ sĩ, tuyên truyền mặt tốt của diễn viên thì sự nghiệp sau này của cô ta coi như xong.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
“Cái này gọi là ác giả ác báo đấy.” Cố Du Du cười khà khà, nhưng sau đó sắc mặt lại căng thẳng: “Không biết sếp có trách tôi không nhỉ?”
Vừa mới dứt câu, cánh cửa liền mở ra, Đỗ Lệ hùng hổ xông vào khu văn phòng, quát lớn vào mặt mọi người: “Ai là Cố Du Du!?”