Kỷ Hi Nguyệt đành phải đem Tiêu Ân ra làm so sánh. Chắc chắn Hạ Tâm Lan có biết Tiêu Ân. Vệ sĩ bên cạnh Triệu Húc Hàn đương nhiên không phải là những người yếu ớt.
“Sao cơ?! Cô, cô nói thật chứ?” Hạ Tâm Lan quả nhiên rất chấn động.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi lừa cô làm gì. Cho nên mong cô hãy tin tôi. Lần này tôi sẽ giúp cô tóm gọn Hắc Trạch Minh, cũng như không để người của cô phải hy sinh thêm nữa.”
Hạ Tâm Lan hoàn toàn choáng váng, trong nhất thời khó có thể tiếp nhận được tin tức đột ngột như vậy.
“Tôi có thể tránh được đạn, thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lại nói thêm một lần nữa, “Lát nữa các cô cứ thu hẹp lại phạm vi, tôi sẽ vào trong bắt người. Tôi bảo đảm có thể tóm gọn được hắn.”
Hạ Tâm Lan vẫn không biết trả lời thế nào, Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn cô ấy: “Tâm Lan, những lời tôi nói đều là thật đấy!”
Hạ Tâm Lan cũng xoay đầu nhìn cô. Mặc dù tầm nhìn rất tối, nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy được ánh mắt sắc bén của Kỷ Hi Nguyệt. Quả thực rất khác với Kỷ Hi Nguyệt mà trước đây cô ấy từng biết.
Nhất là ngay từ ánh nhìn đầu tiên trong bệnh viện, cô ấy đã cảm thấy hơi thở trên người Kỷ Hi Nguyệt khác lạ, có lẽ đó là nguyên nhân của việc tu luyện khí công.
“Kỳ nghĩ hè năm đầu tiên của cấp hai, bố tôi đã đưa tôi đến một khoa huấn luyện đặc biệt. Tôi đã ở trong đó suốt kỳ nghĩ, và tu luyện khí công dưới sự hướng dẫn của một giáo viên, nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc vì tôi không hề có năng khiếu. Lúc đó bố tôi có hơi thất vọng, cho nên sau này tôi đã liều mạng vào quân đội, để chứng minh cho bố tôi thấy, cho dù không biết khí công thì tôi cũng có thể trở thành một nữ chiến sĩ giỏi giang.”
Hạ Tâm Lan cười có chút thê lương: “Bây giờ tôi đã làm được rồi, và bố tôi quả thực rất tự hào về tôi, nhưng tôi vẫn có chút gì đó tiếc nuối. Song tôi biết, những chuyện này đều là số mệnh. Có điều, không ngờ là Tiểu Nguyệt cô lại học được.”
Hạ Tâm Lan thực sự rất muốn khóc, chuyện này quả thực đã
quá đả kích cô ấy.
“Khụ khụ, tôi cũng tình cờ phát hiện ra chút tài năng thôi, chứ trước đây đâu có biết gì.” Kỷ Hi Nguyệt biết, đối với những người biết chuyện này, ai cũng mong muốn được trở thành cao thủ, nhưng đó chỉ là một niềm mong ước hão huyền mà thôi.
“Triệu Húc Hàn đã nhặt được bảo bối rồi. Tiểu Nguyệt, cô làm tôi ganh tị chết được!” Hạ Tâm Lan nói rồi hận không thể véo Kỷ Hi Nguyệt một cái thật mạnh.
Sao người phụ nữ này tốt số thế nhợ? Ngoại hình xinh đẹp, trong nhà giàu có, lại quen được một người bạn trai soái ca và nhiều tiền, rồi bây giờ còn biết cả khí công. Đây là đang muốn từng nhịp bức chết mọi người hay gì?
“Haha, vô tình, vô tình thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan, “Bây giờ cô yên tâm rồi chứ?”
“Xí, cô biết thì biết, nhưng chung quy cũng mới biết đây, tôi vẫn không thể yên tâm được. Hay là, nhờ anh nhà cô giúp thử xem?” Hạ Tâm Lan nháy mắt với cô.
“Cô biết anh Hàn biết khí công?” Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt.
“Anh ta không biết làm sao dạy cô? Cô tưởng tôi ngốc à?” Hạ Tâm Lan không khách khí nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bật cười, đúng là cô đã nói như vậy.
“Thật sự không cần anh Hàn đâu. Một mình tôi là được rồi. Cô tin tôi chút đi được không!” Kỷ Hi Nguyệt hờn mát nói.
“Còn nói còn nói. Mà nghe đâu khí công có thể chữa lành vết thương nữa đấy, cô biết không?” Hạ Tâm Lan nhướn mày với cô.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Tôi không biết, chưa từng thử. Chữa thế nào? Chữa cho cô hả?”
“Đúng vậy. Cô có thể tự chữa thương cho mình, hoặc làm cho người khác chẳng hạn. Cô không biết thật à? Sao Triệu Húc Hàn không dạy cho cô nhỉ!” Hạ Tâm Lan trêu cô.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Quả thực chưa từng dạy, mà nhiều khi anh ấy cũng không biết nữa. Lát nữa để tôi thử xem, nếu được thì cô cũng đỡ phải đau nhức.”