Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Giúp Tâm Lan trị thương (I)


trước sau

Chiếc xe đi theo chỉ dẫn nhanh chóng đến tòa nhà Hoa Huy, Kỷ Hi Nguyệt tìm một góc khuất rồi cho xe dừng lại.

“Để tôi giúp cô trị thương thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Sắc mặt của Hạ Tâm Lan rất nhợt nhạt. Suy cho cùng cô ấy cũng là một bệnh nhân vừa bị chém một dao và mất rất nhiều máu. Cũng may là người phụ nữ này có thể chất tốt, cộng thêm tinh thần của một người quân nhân, khiến cô hệt như ngọn cỏ dại mạnh mẽ sinh tồn trong nền đất tuyết đông.

“Cô tính thử thật à?” Hạ Tâm Lan khẽ cười.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Nếu cô đã từng nghe qua thì chắc chắn sẽ có khả năng, chỉ là do tôi biết không biết thôi. Bây giờ cô đang bị thương, tôi cứ coi cô như chuột bạch là được.”

“Khụ khụ, cô đúng là.” Hạ Tâm Lan dở khóc dở cười, nhưng trong lòng rất ấm áp, không ngờ cô ấy và Kỷ Hi Nguyệt lại trở thành một đôi bạn bè tốt.

Kỷ Hi Nguyệt đậu xe xong, kêu Hạ Tâm Lan hạ ghế ngồi của mình ra sau, để cô ấy nằm xuống.

Sau đó móng vuốt của Kỷ Hi Nguyệt liền đặt lên ngực Hạ Tâm Lan.

“Ấy nữ lưu manh, không phải như thế đâu.” Hạ Tâm Lan cạn lời.

“Ủa? Chứ không phải điều trị vết thương hả?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cảm giác cũng không tồi.

“Là huyệt đạo. Bộ cô chưa xem phim hả? Như mấy bộ phim võ hiệp cổ trang đấy, thông qua nội công xâm nhập vào huyệt đạo để chữa thương. Cô tưởng dùng móng tay cào mấy cái là chữa được chắc?” Hạ Tâm Lan thực sự không biết nên khóc hay cười, bao nhiêu tiện nghi đã bị nha đầu này chiếm cả rồi.

“Thế à? Nhưng tôi đâu có biết huyệt đạo. Thôi mặc kệ đi, lỡ rồi cứ thử xem. Bắt đầu từ tay cô nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nhấc tay của Hạ Tâm Lan lên, sau đó vận công, để cho khí công của mình bao quanh vị trí cổ tay và bàn tay của Hạ Tâm Lan.

Bởi vì cô không biết cụ thể phải làm thế nào, nhưng nếu bao phủ tất cả, khí công có thể vào được toàn bộ huyệt đạo trên bàn tay và cổ tay của cô ấy mà đúng không?

Kỷ Hi Nguyệt không cảm nhận được gì, nhưng Hạ Tâm Lan lại nhanh chóng cảm nhận được như có
một luồng khí ấm áp đang từ bên ngoài tràn vào tay cô.

“Nó đang theo cánh tay, lên đến chỗ vết thương.” Hạ Tâm Lan nói với cô, “Tôi có thể cảm nhận được luồng khí.”

“Thật sao? Thế thì tốt quá.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức tập trung vào hành động, dốc toàn lực đổ vào khí công. Chỉ có điều, đối với cô mà nói thì đó chỉ là trong tưởng tượng, chứ thực ra cô không cảm nhận được gì cả.

Cũng giống như cô không hề biết mình đã đánh Thái Cực Quyền thế nào để lấy được khí công. Dường như khí công không phải do tu luyện mà có, mà nó được quyết định bởi ý niệm của cô.

Tức là, cô nghĩ thế nào thì khí công sẽ như thế ấy.

Bây giờ cô đang muốn đưa khí công từ bàn tay lên đến phần ngực chỗ bị thương của Hạ Tâm Lan, cho nên Hạ Tâm Lan mới cảm nhận được đường đi của luồng khí ấm áp đó, hơn nữa còn nhanh chóng tiến đến chỗ bị thương.

Vị trí khiến cô ấy đau đớn ban nãy lập tức trở nên ấm áp, cơn đau cũng dịu đi rất nhiều.

“Thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Rất tốt. Tôi cảm giác vết thương như đang dần hồi phục, không còn đau nhức nữa.” Hạ Tâm Lan cũng rất kinh ngạc, trong lòng càng thêm kinh hãi. Hóa ra khí công thực sự thần kỳ và uy lực như vậy.

Thực ra Hạ Tâm Lan đâu biết rằng khí công của Kỷ Hi Nguyệt rất khác biệt so với những người khác, nhưng nếu đổi lại là một cao thủ khí công bình thường, muốn chữa trị vết thương như vậy chắc chắn sẽ tiêu hao hết toàn bộ khí công, ngoài ra tốc độ cũng không được nhanh như vậy.

Lấy ví dụ như Long Bân, anh ấy bị bỏng phần lưng sau vụ nổ xe ô tô. Bình thường phải hai ba tháng mới hồi phục, nói là đến Châu Âu để ghép da gì đó, nhưng thực chất không hề có, mà là do anh ấy tự mình chữa thương, nhưng đến bây giờ sau lưng anh ấy vẫn còn một vết thương rất lớn, cần thời gian để lành lặn, nếu tình trạng nghiêm trọng thì còn để lại sẹo.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện