Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Vĩ đại quá đúng không


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt anh thay đổi rõ rệt thì bật cười: “Sao thế? Không được à? Không phải anh lo lắng cho sự an toàn của em sao? Tâm Lan nói tán tu không có tổ chức rất nguy hiểm, sẽ bị mọi người công kích, mà bây giờ em chưa thể trở thành người của Triệu gia, cho nên trước tiên cứ vào tổ chức bí mật của quốc gia là tốt nhất.”

Triệu Húc Hàn bước tới trước mặt cô, ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ: “Em, sao em lại lựa chọn như vậy? Tổ chức bí mật của quốc gia làm gì em biết không?”

“Ước chừng, có thể, hay là, biết đâu?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai.

“Em không sợ sao? Đó đều là những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, và nhìn chung kẻ địch của nhiệm vụ cũng rất mạnh. Lỡ như không cẩn thận, chưa kể đến chuyện mất mạng, mà quốc gia cũng sẽ không công nhận em là anh hùng!” Triệu Húc Hàn rất lo lắng.

“Haha, anh Hàn, sao tinh thần giác ngộ của anh thấp thế. Chỉ cần làm việc cho quốc gia, cho dù có hy sinh thì đó cũng là chuyện vẻ vang rồi. Mặt khác, nhờ đó mà em càng lớn mạnh hơn, để anh không phải lo lắng nữa.” Kỷ Hi Nguyệt kéo tay anh, cười nói.

“Em đã quyết định rồi?” Triệu Húc Hàn thấy cô chẳng tỏ ra gì là sợ hãi thì có chút phiền lòng. Ngươi phụ nữ thực sự quá cố chấp.

“Chưa. Chẳng phải bây giờ đang bàn với anh sao? Anh thấy được không? Mai mốt gả cho anh rồi, em sẽ ra khỏi tổ chức quốc gia, gia nhập vào Triệu gia, thế nào? Hoặc không ra được thì em cũng là người của Triệu gia mà.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, nói.

Triệu Húc Hàn rất rối rắm: “Tiểu Nguyệt, em sẽ vất vả lắm đấy.”

“Em không ngại. Chẳng phải còn anh ở đây sao? Chỉ cần có anh ở bên cạnh, em làm việc cũng siêng năng và chăm chỉ hơn, không quản vất vả, hơn nữa còn được làm việc cho quốc gia. Em chỉ hận mình không có khả năng này sớm hơn ấy chứ. Anh biết không? Em rất ái mộ Hạ Tâm Lan, họ đều là những đáng yêu nhất.”

“Có phải em hơi vĩ đại quá rồi không?” Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật.

“Không phải, chỉ là em cũng rất yêu nước thôi. Triệu gia các anh không di cư, sào huyệt vẫn đặt ở Cảng Thành dù cho các ẩn
môn thế gia khác đã chuyển ra nước ngoài, điều này chẳng phải chứng tỏ Triệu gia của các anh cũng rất yêu nước sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Triệu Húc Hàn vươn tay ngắt mũi cô: “Lém lỉnh vừa thôi. Có điều em nói cũng đúng. Triệu gia của anh từ trước đến nay đều luôn yêu nước. Trung Quốc mới là nguồn cội của Triệu gia, không quên tổ tiên, đền đáp tổ quốc là gia huấn của Triệu gia bọn anh.”

“Wow! Thật thế à. Thảo nào anh với bác Cố thân thiết với nhau như vậy. Thì ra Triệu gia cũng vĩ đại phết nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt rất vui mừng, xem ra lựa chọn của cô rất chính xác.

Triệu Húc Hàn bật cười, nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, không hiểu sao lại cảm thấy thấy nhẹ nhõm.

“Triệu gia và nhà nước trước nay vẫn giữ mối quan hệ hợp tác, hơn nữa còn là mối quan hệ kinh doanh, cũng như việc thiết lập các khu vực cho nhà nước trên toàn thế giới, mỗi bước đi đều có ý nghĩa.” Cuối cùng Triệu Húc Hàn cũng giải thích cho cô hiểu vì sao Triệu gia lại lớn mạnh như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt há hốc: “Thì ra tám khu vực còn có chức năng này nữa sao?”

“Công việc kinh doanh của tám khu vực chỉ vẻ bề ngoài thôi, đương nhiên cũng là để nuôi sống người của Triệu gia, nhưng mục đích quan trọng nhất vẫn là bảo vệ quốc gia.”

Lời của Triệu Húc Hàn cho Kỷ Hi Nguyệt hiểu ra một vấn đề, tám khu vực của Triệu gia thực chất chỉ là tai mắt ẩn nấp của quốc gia trên thế giới. Đó là cái gọi là biết người biết ta, làm tốt công tác phòng ngự, sẽ không bị người khác điều khiển.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy gia tộc như vậy mới có ý nghĩa.

“Đây là mức độ sâu nhất, cũng là chuyện chỉ có các nguyên lão mới biết, ngoài ra không có ai ở Triệu gia được biết, nếu không sẽ rất nguy hiểm, cho nên ý anh muốn nói với em, em hiểu chứ?” Triệu Húc Hàn mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện