Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Tướng mạo trời sinh


trước sau

“Hiểu rồi hiểu rồi. Anh Hàn tự nguyện nói cho em biết một bí mật lớn như vậy, chứng tỏ chúng ta đã là một thể, có lý nào em lại khiến anh Hàn thất vọng được!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười tươi như hoa.

Triệu Húc Hàn nhìn cô như vậy, khóe miệng chỉ có thể dịu dàng cười, đáy mắt đều là sự bất đắc dĩ.

“Nếu em đã quyết định rồi, anh cũng không nói nhiều nữa. Nhưng muốn bước vào thế giới này, bắt buộc em phải nhanh chóng lớn mạnh, bởi vì không phải em chết thì anh chết, rất nguy hiểm, chỉ có lớn mạnh mới có thể bảo vệ được tính mạng.”

Kỷ Hi Nguyệt cười rạng rỡ: “May mắn là em cũng nghĩ như vậy. Yên tâm đi anh Hàn, em không yếu ớt thế đâu, thật đấy. Có lẽ tài năng thiên phú của em rất lợi hại, em cảm giác cơ thể mình từ khi học được khí công đã thay đổi rất nhiều.”

“Hử? Ví dụ?” Triệu Húc Hàn nhướn mày hỏi.

“Ví dụ như ánh mắt của em sắc bén hơn, tai cũng thính hơn, khả năng tập trung cũng cao hơn, hơn nữa nhận thức cũng rộng hơn, ngoài ra còn một điểm rõ ràng nhất mà anh Hàn không nhận ra sao?” Kỷ Hi Nguyệt vân vê khuôn mặt đáng yêu của mình, “Da mặt cũng đẹp hơn đấy. Em không hề bôi trét gì cả, nhưng giống hệt như da em bé vậy.”

“Còn có một điểm nữa là các khuyến điểm trên da trên toàn cơ thể đều biến mất. Thực sự rất thần kì.” Kỷ Hi Nguyệt đỏm dáng vươn đôi chân dài dưới váy ra cho Triệu Húc Hàn xem.

Ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức tối sầm, chằm chằm nhìn vào đôi chân dài của cô, sau đó đưa tay ra vuốt ve nó.

“Haha, rất mượt và thoải mái đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cũng tự mình sờ.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nó vốn dĩ trơn mượt rồi mà.”

“Nó còn trắng mịn và mềm mại hơn rất nhiều, giống như làn da em bé vậy. Sau này em có thể tiết kiệm được khối tiền cho các sản phẩm dưỡng da, vì khí công là sản phẩm dưỡng da tốt nhất. Biết đâu có một ngày em trẻ mãi không già, mãi mãi tuổi thanh xuân ấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt chớp chớp đôi mắt, mơ mộng hão huyền nói.

“Vậy thì em là yêu tinh ngàn
năm rồi.” Triệu Húc Hàn đứng thẳng người dậy, cách xa người phụ nữ này. Tuy rằng sờ soạng rất thoải mái, nhưng không muốn rời tay thì biết làm thế nào? Cơ thể cương cứng nóng lên thì phải làm thế nào?

Chắc do người phụ nữ này vô tâm vô phế, tưởng anh không phải là đàn ông.

“Anh Hàn, nhìn anh đẹp trai như vậy, có phải cũng vì luyện khí công không? Chắc chắn là vậy rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhìn anh, “Đàn ông bình thường làm gì có làn da đẹp như vậy.”

Triệu Húc Hàn khẽ nhướn mày: “Tướng mạo này là trời sinh, nhưng da dẻ tốt xấu đúng là có liên quan đến khí công thật.”

“Bảnh chọe, haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười vui vẻ, ý anh nói là gien anh tốt chứ gì.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Húc Hàn nhìn màn hình giám sát trê tường rồi nói: “Vào đi.”

Người bước vào là Tiêu Ân, hai tay anh ta đang cầm thứ gì đó trông rất nặng, bước vào phòng rồi đặt xuống, nói: “Cậu chủ, đây là rượu vang đỏ thượng hạng trong nhà máy rượu. Tổng cộng có mười hai loại. Bố của tiểu thư chắc chắn sẽ rất thích.”

“Oh no! Không phải đó chứ. Anh Hàn, anh mua rượu vang thật đó à? Nhưng em bảo là đừng mua loại tốt quá mà, bố em không nỡ uống đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới nhìn thử, chai nào cũng có tuổi tác không ít. Nhãn hiệu nổi tiếng như vậy, mỗi chai ít nhất cũng phải trên mười nghìn tệ.

“Không mắc lắm đâu, một chai khoảng mười nghìn tệ thôi, chắc bố em đủ khả năng uống mà.” Triệu Húc Hàn nói.

“Ý em không phải là có khả năng uống hay không, mà là bố em không lãng phí như vậy. Với lại một chai là được rồi, anh có có cần phải mua nhiều vậy không?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

Tiêu Ân lập tức chen vào: “Tiểu thư, cậu chủ không thể làm mất mặt Triệu gia được.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện