Kỷ Thượng Hải chợt nhớ đến vụ án mạng mà trước đây ông từng liên can, nếu không có Bạch Thu Hà cố chấp tìm ra bằng chứng cho ông, có lẽ ông đã trở thành hung thủ và bị xử bắn rồi.
Cho nên ông rất hiểu tầm quan trọng của việc tìm ra chân tướng, huống hồ còn là mẹ ruột của Triệu Húc Hàn.
“Ba năm?” Kỷ Thượng Hải nhìn anh, hỏi.
“Ba năm!” Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, “Nếu ba năm sau mà cháu vẫn chưa điều tra được hung thủ thật sự giết hại mẹ cháu, cháu sẽ từ bỏ vị trí chủ nhân để cưới Tiểu Nguyệt, cháu hứa!”
“Tại sao? Lão nào cậu không muốn tìm ra sự thật nữa sao?” Kỷ Thượng Hải có chút bất ngờ.
Triệu Húc Hàn cười khổ, đáp: “Nếu ba năm nữa vẫn không ra được sự thật, chứng tỏ cháu có ngồi lên vị trí này cũng vô dụng. Cháu sẽ tự mình đi điều tra. Vị trí chủ nhân này đối với cháu cũng không còn ý nghĩa nữa. Hơn nữa Triệu gia có quy định, trước năm ba mươi tuổi, chủ nhân bắt buộc phải kết hôn, để nối dõi tông đường, không được bỏ lỡ chuyện nuôi dưỡng thế hệ chủ nhân tiếp theo.”
Triệu Húc Hàn nói đến đây thì lắc đầu trào phúng: “Triệu gia là một gia tộc rất phong kiến và truyền thống.”
Kỷ Thượng Hải tiêu hóa những lời anh vừa nói, sau đó khẽ gật đầu: “Xem ra làm chủ nhân cũng không vui vẻ gì.”
“Nếu không phải vì mẹ cháu, cháu sẽ không tiếp nhận vị trí này, chỉ muốn làm một người bình thường.” Triệu Húc Hàn lén nhìn vào phòng bếp, hy vọng nhìn thấy người phụ nữ mình yêu xuất hiện.
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời, trước năm tám tuổi là một tuổi thơ vui vẻ và hạnh phúc, nhưng sau năm tám tuổi, nụ cười đã biến mất khỏi cuộc sống của anh. Mãi đến năm hai mươi bảy tuổi, từ lúc Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu thay đổi, anh mới phát hiện ra mình cũng có tình cảm, biết cười biết vui như những người đàn ông bình thường.
Mặc dù quen biết Kỷ Hi Nguyệt từ năm cô mười tám tuổi, cũng là lúc cô theo đuổi Triệu Vân Sâm, nhưng trong ba năm vừa qua, Kỷ Hi Nguyệt chẳng khác gì một người phụ nữ hư hỏng. Ngoài sự bảo vệ cần thiết ra, anh thực sự cũng rất khó chịu cô gái này. Đâu ai điên mà đi thích một người phụ nữ cứ gặp mặt mình là mở miệng chửi bới chứ?
Mãi cho đến sau
đêm hôm đó, tính cách của Kỷ Hi Nguyệt mới hoàn toàn thay đổi, giống như cô đột nhiên tỉnh táo, rồi sau đó hai người chung đụng với nhau, anh mới cảm nhận được niềm vui thực sự.
Cho nên anh nhất định phải giữ lại niềm vui này.
Kỷ Thượng Hải khẽ gật gù: “Nói thật thì tôi cũng không ngờ là hai đứa lại muốn kết hôn sớm như vậy. Dù sao Tiểu Nguyệt cũng mới hai mươi mốt, nhưng các cậu đã ở chung nhà với nhau, lỡ như có thai hay gì đó, danh tiếng của Tiểu Nguyệt sẽ bị hủy hoại mất.”
Mặt Triệu Húc Hàn lập tức nóng lên, sau đó khẽ ho khan vài tiếng, đáp: “Bác trai, cháu với Tiểu Nguyệt không có ở chung phòng.”
“Ý của cậu là cậu chưa chạm vào con bé?” Kỷ Thượng Hải cũng cảm thấy ngạc nhiên, hai người yêu nhau như vậy, còn sống chung nhà, làm sao không có gì phát sinh được?
Kỷ Thượng Hải thiết nghĩ, nếu là ông thì chắc chắn không thể, bởi vì ông là một người đàn ông bình thường.
Triệu Húc Hàn không biết nên trả lời thế nào. Nói chưa chạm vào cô thì cũng không đúng, vì chuyện đêm đó vẫn còn rành rành trước mắt, nhưng nói chạm rồi thì quả thực từ sau lần đó anh không hề chân chính chạm vào Kỷ Hi Nguyệt nữa.
“Bố, anh Hàn, hai người nói chuyện xong chưa?” Kỷ Hi Nguyệt bưng dĩa trái cây ra.
Đôi mắt Triệu Húc Hàn nhuộm ý cười, quả nhiên cứu tinh đã xuất hiện. Vấn đề này anh thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Kỷ Thượng Hải nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, nói: “Sao ra nhanh vậy, sợ bố làm Húc Hàn khó xử hay gì?”
“Haha, thì có gì đâu mà trò chuyện cho nhiều. Con đợi lâu lắm rồi đấy. À đúng rồi, ngày mốt con phải đến thủ đô một chuyến.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng xoay chuyển chủ đề. Thấy mặt anh đỏ cả lên, cô cũng không biết là bố cô đã hỏi chuyện gì mà làm người đàn ông này khó xử như vậy.
“Lại đi à? Bận rộn nhỉ?” Kỷ Thượng Hải lập tức chuyển hương chú ý.