Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Không làm chuyện gì xấu hổ chứ?


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không phải con đã kể cho bố nghe chuyện người bạn Hạ Tâm Lan của con rồi sao? Cô ấy bị thương nên con muốn đến thăm, tiện thể đài truyền hình có chút chuyện kêu con đi xử lý luôn.”

“Thế à. Vậy đi mấy ngày?” Kỷ Thượng Hải hỏi, “Húc Hàn có đi không?”

“Nhiều nhất là một tuần. Bây giờ cũng chưa rõ. Anh Hàn nói sẽ đi với con, có thời gian bọn con sẽ đi chơi luôn, hihi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Vừa mới nói chăm chỉ kiếm tiền, giờ lại muốn đi chơi. Để bố xem con kiếm tiền thế nào.” Kỷ Thượng Hải khinh thường cô, chỉ là nghĩ đến hai trăm triệu đô la Mỹ, con số này đúng là có chút giật mình.

“Bố, kiếm tiền dựa vào đầu óc. Chỉ cần có ý tưởng hay, đâu sợ không có ai giúp mình hiện thực hóa, đúng không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nói với vẻ giảo hoạt.

Kỷ Thượng Hải thực sự muốn gõ vào đầu cô, ông không hề biết con gái của mình lại ăn nói ngọt xớt như vậy, đúng là tiểu quỷ.

Sau đó ba người bắt đầu tán gẫu đủ thứ chuyện, đến chín giờ, Kỷ Hi Nguyệt đề nghị quay về, vì Triệu Húc Hàn vẫn còn nhiều việc phải xử lý.

Tối nay biểu hiện của anh rất tốt, không hề cầm điện thoại ra giải quyết công việc, chỉ tập trung vào ăn cơm và trò chuyện với Kỷ Thượng Hải.

Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Hàn, nhìn thấy chưa? Bố em rất thích anh mà.”

Triệu Húc Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng em phải cố gắng kiếm tiền nữa. Bố em hỏi anh lúc nào thì cưới em đấy.”

“Hả? Nhanh vậy sao? Em mới hai mươi mốt tuổi thôi mà, có cần phải nôn nóng gả em đi thế không!” Kỷ Hi Nguyệt không còn gì để nói.

Triệu Húc Hàn đáp: “Bố em sợ em ở chung với anh bị tai tiếng, nói là lỡ như có em bé hay gì đó thì ông ấy sẽ rất mất mặt.”

“Làm sao có thể! Anh không nói với ông ấy là chúng ta ngủ riêng phòng à? Làm gì có chuyện có em bé được.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

Chiếc xe đột nhiên rung lên, Tiêu Ân vội nói: “Tôi
xin lỗi.”

Anh ta cũng bị giật cả mình. Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói xong, sao có cảm giác cậu chủ nhà mình và tiểu thư giống như chưa làm chuyện gì đáng xấu hổ vậy? Nếu không đại tiểu thư đâu nói ra câu này. Rốt cuộc là sao đây?

Thím Lý rõ ràng nói là đã mấy lần nhìn thấy cậu chủ ngủ trong phòng của tiểu thư, chuyện này không phải quá kỳ lạ sao? Lẽ nào cậu chủ không lên được?

Trí tưởng tượng của Tiêu Ân càng lúc càng bay xa, để Triệu Húc Hàn mà biết được, chắc chắn sẽ mở não anh ta ra xem thử. Sao lại có thể tồn tại ý nghĩa khinh thường anh như vậy!

Triệu Húc Hàn cũng ho khan một tiếng, rồi nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Anh đang định giải thích thì em đi ra đó.”

“Để em về giải thích lại với bố là được.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, “Em đang còn trẻ như vậy, làm sao mang thai được. Anh Hàn, anh phải lý trí lên, bất kể chúng ta có làm gì thì trước khi chưa kết hôn cũng không được để em mang thai, biết chưa?”

Đôi đồng tử của Triệu Húc Hàn lập tức tối sầm, sao lại lấy lôi chủ đề này ra thảo luận tự nhiên thế nhỉ? Cô thực sự không biết anh đã vã thế nào sao?

Xem ra tối nay về sớm, có cơ hội phải thử mới được. Suy cho cùng cũng không biết bệnh tâm lý của cô liệu còn phát tác không.

“Khụ khụ, biết rồi.” Triệu Húc Hàn đành phải đáp lại.

“Anh với bố nói chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ định nghe lén, nhưng cuối cũng vẫn quyết định từ bỏ, không mất công bố cô lại nổi giận.

“Cũng đâu nói gì nhiều, tán gẫu mấy chuyện linh tinh thôi. Có thể thấy được bố em rất yêu thương em.” Triệu Húc Hàn ôm cô, nói.

“Anh nói chuyện thừa thật đấy. Có bố mẹ nào mà không thương con mình.” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện