Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Muốn nghe giọng nói của cô


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt nhìn người đàn ông vừa chạy trối chết, khẽ chép miệng nhìn lại tay mình: “Lẽ nào ngay cả tay mình cũng không được sao? Vậy để cho anh nghẹn hỏng luôn đi. Định giúp đỡ mà không muốn thì thôi.”

Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Hi Nguyệt lại nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng chưa được bao lâu cô lại thức dậy đi tập luyện. Triệu Húc Hàn đã ra khỏi nhà, còn thím Lý thì đang làm đồ ăn sáng.

“Thím Lý, anh Hàn ra ngoài sớm vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.

Thím Lý đáp: “Đúng vậy. Cậu ấy về nhà cổ rồi. Tối nay phải đi Pháp rồi, nên chắc là muốn chuẩn bị đồ đạc.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ đến Triệu Vân Sâm, sau đó vừa ăn sáng vừa nhắn tin cho cậu ta.

Triệu Vân Sâm đang say sưa ngủ thì nghe thấy tiếng tin nhắn, trong miệng thầm chửi bới tên khốn kiếp nào mới sáng ra đã nhắn tin sớm như vậy. Ngặt nỗi bố cậu ta không cho phép cậu ta tắt máy ngủ, trừ khi ngủ lại nhà cổ. Tuy cậu ta luôn miệng nói thích về nhà cổ, nhưng vẫn thường xuyên ở lại căn hộ trong thành phố.

Về điểm này, hai chú cháu Triệu Vân Sâm và Triệu Húc Hàn rất giống nhau, đều muốn ra ngoài sống cho tự do thoải mái.

Cầm điện thoại lên xem thì phát hiện là tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt, cơn buồn ngủ của cậu ta liền biến mất, còn dụi mắt để nhìn cho rõ.

Tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt: “Triệu Vân Sâm, chuyện trước đây chúng ta nói, cậu đã hỏi chưa?”

Triệu Vân Sâm ngả người ra sau, sau đó trả lời: “Kỷ Hi Nguyệt, mới sáng ra mà cô đã gửi tin nhắn nói sảng gì vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt bực bội đáp: “Cậu mất não rồi à? Là chuyện cái chết của mẹ chú ba cậu đấy, cậu hỏi bố cậu chưa?”

Triệu Vân Sâm lúc này mới sực nhớ ra, bèn gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt. Cậu ta đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt, như thế trước mắt có thể hiện lên cảm biểu sinh động của cô, cộng thêm việc gửi tin nhắn gõ chữ quá chậm, la hét không đã, nên cậu vẫn thích gọi điện thoại nói chuyện hơn.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cuộc gọi đến, đành phải nhận máy: “Sao? Hỏi chưa?”

Triệu Vân Sâm vừa nghe đã bực bội: “Cô quan tâm chuyện này làm gì. Đây là chuyện
Triệu gia cấm không được nhắc đến, lẽ nào cô hỏi chú ba rồi?”

“Ừm, hỏi rồi, nhưng chú ba cậu nói không rõ nên tôi mới hỏi cậu. Bây giờ tôi đã ở chung với chú ba cậu, tất nhiên cũng phải hiểu rõ anh ấy hơn một chút. Tôi thấy anh ấy rất hoài niệm mẹ của mình, nên muốn biết thêm một chút. Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết gì luôn nhé?”

Triệu Vân Sâm liền đáp: “Cho dù tôi không biết thì cũng biết hơn cô một số chuyện. Chú ba tôi sẽ không nhắc đến mẹ của chú ấy đâu, dù sao đây cũng là chuyện đau lòng. Mà cô cũng bớt nhắc lại đi.”

“Tôi biết rồi. Chỉ là tôi quá tò mò thôi. Mà rốt cuộc là cậu đã hỏi chưa?” Kỷ Hi Nguyệt có chút mất kiên nhẫn.

“Hỏi rồi. Ngày đó ăn cơm xong tôi có về nhà cổ trò chuyện với bố tôi một lát.” Triệu Vân Sâm tỏ ra đắc ý.

Kỷ Hi Nguyệt muốn nghe tiếp, nhưng sợ tên này sẽ không chủ động nói, cô đành hỏi: “Vậy mẹ của anh ấy rốt cuộc là bị sao mà chết? Là tai nạn ngoài ý muốn hay là bị mưu sát?”

“Cô đừng nói lung tung. Đương nhiên là tai nạn ngoài ý muốn. Bố tôi đã nói rõ ràng là đó chỉ là một vụ tai nạn. Bà nội nhỏ thật sự bị chết đuối.” Triệu Vân Sâm đáp.

Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Đã nói với cậu là bà ấy biết bơi rồi mà? Sao chết đuối được? Hơn nữa trong khu du lịch rất nhiều người, lẽ nào người biết bơi lúc bị đuối nước không vùng vẫy? Người khác không nhìn thấy? Chuyện này cũng quá nực cười rồi đấy. Chắc chắn là bố cậu đã giấu cậu. Bỏ đi, tôi biết ngay cậu là thứ vô dụng mà.”

“Kỷ Hi Nguyệt, cô có lương tâm chút được không? Tôi thực sự đã giúp cô hỏi, nhưng bố tôi đã trả lời tôi như vậy, làm sao tôi biết rốt cuộc thật giả thế nào!? Cô đừng có quá đáng!” Triệu Vân Sâm tức giận quát.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện