Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, nói: “Cậu vô dụng thật chứ bộ. Chuyện phi lý rành rành như vậy mà cậu không nhận ra sao? Với lại chắc gì bố cậu đã nói thật với cậu, đúng không? Chuyện này suy cho cùng cũng có liên quan đến bà nội của cậu mà.”
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng ăn nói linh tinh. Cái chết của bà nội nhỏ chắc chắn không có liên quan đến bà nội tôi, cô đừng ngậm máu phun người. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Triệu Vân Sâm vô cùng tức giận. Trong nhà này bà nội là người thương cậu nhất, cho nên cậu không thể để cho Kỷ Hi Nguyệt vu khống bà.
“Được rồi được rồi, dừng ở đây đi. Chuyện này đã là quá khứ, cậu đừng đi hỏi nữa, mà có hỏi cũng chẳng ra được gì đâu, nhiều khi còn làm bố cậu với bà nội cậu nghi ngờ thêm. Tôi sai được chưa? Tạm dừng ở đây đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với cậu ta.
Cô hiểu tâm trạng của Triệu Vân Sâm, Thiết Hồng Nương là bà nội của cậu ta, chắc chắn rất yêu thương đứa cháu trai này, nên cậu ta làm sao có thể tin bà ấy là một người ác độc được.
Cho nên nghe cô nói như vậy, Triệu Vân Sâm không tức giận mới là chuyện lạ. Tuy nhiên, Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất muốn Triệu Vân Sâm đi hỏi thăm thử, biết đâu có được chút manh mối cũng là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là Triệu Vân Sâm không được lôi cô ra.
Triệu Vân Sâm hiếm khi nghe Kỷ Hi Nguyệt mở miệng nhận lỗi, nên trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đợi đó, tôi sẽ điều tra ra sự thật. Tôi muốn cô tâm phục khẩu phục!”
Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm trong lòng, sau đó giả vờ lo lắng nói: “Triệu Vân Sâm, cậu đừng ngốc nữa, để bà nội hay bố cậu biết được tôi xúi giục, chắc chắn sẽ làm thịt tôi đấy!”
“Cô ngốc à! Tưởng tôi là thằng ngu sao? Tôi chắc chắn sẽ không nhắc đến cô! Tôi nói tôi muốn biết là được rồi chứ gì!” Triệu Vân Sâm khinh thường cô.
Kỷ Hi Nguyệt càng mở cờ trong bụng, vẻ mặt không khỏi hớn hở nói: “Vậy thì được. Nhưng tôi có lòng tốt nhắc cậu một câu, là cậu cũng nên cẩn thận. Nếu đây thực sự là một âm mưu, nhưng chủ mưu không phải bà nội cậu mà là
một người khác, rất có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm. Hồi đó anh Hàn cho điều tra hình như cũng chết không ít người đấy.”
“Thật ư? Sao tôi không biết nhỉ?” Triệu Vân Sâm quả nhiên chuyện gì cũng không biết.
“Bây giờ biết rồi chứ gì. Vậy nên tôi mới nói là bên trong có âm mưu.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Triệu Vân Sâm trầm mặc một lúc rồi đáp lại: “Được rồi, nếu như những lời cô nói là thật, nếu vì chuyện bà nội nhỏ của tôi mà làm chết rất nhiều người, vậy thì khả năng trong này có âm mưu rất cao. Nhưng tôi không tin có liên quan đến bà nội tôi. Tôi sẽ điều tra, cô yên tâm.”
“OK, vậy cậu tự động não đi nhé. Tôi cúp đây.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúp máy, khóe miệng khẽ cong lên, hy vọng lần này Triệu Vân Sâm không còn ngốc nghếch nữa. Có điều, nếu cậu ta bí mật điều tra và thực sự có liên quan đến bố và bà nội của cậu ta, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ có manh mối.
Triệu Vân Sâm nhìn điện thoại bị cúp ngang, không khỏi tức giận hét vào điện thoại: “Cô mới không có đầu óc đấy!”
Sau đó cậu ta nằm vật ra giường suy đi nghĩ lại. Nhớ lại đêm đó về hỏi bố, sắc mặt của bố quả thực thay đổi rất rõ rệt, lẽ nào trong đây còn có chuyện không thể nói cho người khác biết?
Người phụ nữ chết tiệt Kỷ Hi Nguyệt, dám nói cậu vô dụng, lần này cậu nhất định phải điều tra ra sự thật, để cô phải nhìn cậu bằng ánh mắt bái phục.
Nghĩ đến đây, Triệu Vân Sâm lập tức rời giường, hơn nữa còn hẹn bố mẹ đi uống trà sáng.
Triệu Nhất Gia và vợ nhận được điện thoại của con trai, đương nhiên rất vui mừng, vì con trai của bọn họ dù sao cũng đã trưởng thành, thường xuyên vắng nhà, nên ít khi có dịp ở cùng nhau. Hôm nay bất ngờ là con trai lại chủ động hẹn uống trà, nên hai vợ chồng già liền sửa soạn rời khỏi nhà cổ.