Lúc Kỷ Hi Nguyệt đang định đến Húc Nguyệt thì nhận được tin nhắn của Hạ Tâm Lan, là một bức ảnh, hơn nữa còn là phần ngực.
Bên dưới kèm theo một dòng tin nhắn thoại: “Tiểu Nguyệt, cô nhìn xem, nó gần như đã lành lại, thật sự rất đáng sợ!”
Kỷ Hi Nguyệt xem kỹ bức ảnh mới nhận ra vết thương của Hạ Tâm Lan gần như đã lành lặn. Mặc dù vết sẹo vẫn còn rõ, nhưng đã da thịt đã liền lại, giống như đã được dưỡng thương qua vài tháng.
“Chuyện này không phải rất tốt sao?” Kỷ Hi Nguyệt trả lời bằng tin nhắn thoai.
Hạ Tâm Lan hồi âm: “Tốt, đương nhiên tốt, nhưng hôm nay Ngô Vĩ nhất quyết muốn xem vết thương của tôi, làm thế nào bây giờ?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười gian manh nói: “Thì ra hai người đã đến bước này rồi à.”
“Là sao? Chúng tôi là người yêu của nhau, chuyện này cũng rất bình thường mà? Lẽ nào cô với Triệu Húc Hàn chưa từng?” Giọng điệu của Hạ Tâm Lan rõ ràng rất khinh thường.
“Được rồi được rồi. Nếu đã không có cách nào giấu diếm, chi bằng cô nói cho anh Ngô Vĩ biết đi. Dù sao anh ấy cũng là người của cô, tôi tin các cô.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Hạ Tâm Lan nhắn: “Ừm ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, chứ không tôi không giấu được nữa, hai người cãi nhau mấy trận rồi. Tiểu Nguyệt, cảm ơn cô nhé. Tối nay tôi cũng sẽ trở về thủ đo. Nói chuyện với bố xong tôi sẽ gọi cho cô.”
“Tôi phải cảm ơn cô mới đúng, bắt được bọn buôn lậu m.a tú.y tôi còn vui mừng không kịp ấy chứ. Cô khách sáo với tôi làm gì. Thấy cô bị thương tôi tôi cũng rất đau lòng. Được rồi được rồi, nhớ giữ liên lạc nhé. Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì nhất định phải nói cho tôi biết. Bây giờ tôi không còn là người bình thường nữa.” Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt rất dí dỏm.
Hạ Tâm Lan nghe thấy liền bật cười, đáp lại: “Được, tôi sẽ không khách sáo nữa. Đúng rồi, đợt này cô đi Pháp, có liên quan gì đến chuyện của mẹ Triệu Húc Hàn không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Tôi chỉ biết đại khái thôi. Thực ra Cố Cửu và bác Cố, ngoài ra còn có bố tôi cũng biết
khá rõ chuyện của mẹ Triệu Húc Hàn. Năm đó bọn họ từng giúp đỡ Triệu Húc Hàn điều tra, nhưng cuối cùng vẫn bị dìm xuống, có thể thấy là vụ án này rất khó điều tra.” Hạ Tâm Lan nói.
“Càng khó điều tra, trong lòng anh Hàn sẽ càng khó chịu. Câu đố này sớm muộn gì cũng phải giải đáp thôi. Lần này tôi đi Pháp không phải vì chuyện này, nhưng nếu có cơ hội, tôi sẽ xem thử.”
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt rất muốn tìm cơ hội đến Ý để tìm gặp dì Kim, bạn thân của mẹ cô, nhưng cô không dám nói với Triệu Húc Hàn, bởi vì cô biết anh chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Vậy cô nhớ cẩn thận nhé. Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến những người trong giới khí công của cô.” Hạ Tâm Lan nói.
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Hai người chào tạm biệt xong, Kỷ Hi Nguyệt đến Húc Nguyệt. Vừa tới văn phòng của Cố Cửu thì nhìn thấy trợ lý Khang Hinh nhi của anh ấy đang đi ra.
“Kỷ tiểu thư, cô đến rồi đấy à?” Khang Hinh Nhi trong bộ đồ công sở nhìn rất thông minh và lanh lợi.
“Chào cô Khang.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười rất ngọt ngào.
“Cố tổng đang ở bên trong.” Khang Hinh Nhi mở cửa cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu bước vào.
Cố Cửu đã nghe thấy tiếng cô, vui mừng nói: “Tiểu Nguyệt, cô đến đấy à. Tối qua thế nào rồi? Bố cô hài lòng chứ?”
“Sao anh biết?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, tối qua Triệu Húc Hàn đi gặp bố, cô đâu có kể với anh ấy?
“Vị nhà cô kể cho tôi nghe đấy.” Cố Cửu cười nói, khẽ gật đầu với Khang Hinh Nhi rồi đóng cửa văn phòng lại.
“Khi nào?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn đâu có rãnh vậy.
“Sáng nay!” Cố Cửu khẽ nhướn mày.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy: “Các anh thật đúng là anh em tốt!”