Ninh Hinh cắn răng chịu đựng, dù thế nào cũng không thể quay lại được rồi
Hắn luồn tay vào áo cô tay còn lại thì giữ chặt gáy cô, hắn vẫn cười nhưng mà tại sao lại thế, tại sao hắn lại cười như vậy
" Đường Sênh mãi cho đến ngày hôm nay tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao khuôn mặt này cô lại giống với cô ấy như vậy "
Hả?
Đường Sênh mở mắt đối diện với đôi mắt sắc bén và long mi dài. Cô vẫn không thể nhìn ra được rằng hắn đang đau lòng sao. Nhưng mà nếu hắn suy tình với vợ mình như vậy tại sao lại muốn mình làm tình nhân của hắn chứ
" Đường Sênh, cô ấy cũng có vết sẹo ở đây, cô cũng như vậy. Người giống người thì cũng không sao nhưng vết thương này sẽ không phải là trùng hợp đâu nhỉ "
Hắn đang nói gì chứ. Đường Sênh nhìn xuống phía dưới không ngờ hắn lại vén váy cô lên lộ ra vết sẹo mà cô còn không biết mình tại sao mà có nữa
Cô ngậm ngừng lãng tránh
" Tôi cũng không biết "
Hắn ta không nói gì nữa cũng không làm gì nữa, rút tay về, ngồi trên bàn, đau khổ mà ôm mặt mình
" Cô có thể về rồi "
" Hả "
Đường Sênh không ngờ lại như vậy, có chuyện gì với hắn vậy. Hay hắn đang cảm thấy tội lỗi với người vợ đã khuất của mình hay
" đi ngay đi nếu không mọi chuyện sẽ quá muộn "
Cô vẫn ngồi đó vì cô cần tiền hiện tại cô không thể đi càng không thể rời đi vào lúc này
Hắn nhìn cô cười chua chát, trong ánh mắt ý niệm lên sự thất vọng tràn trề về người phụ nữ trước mặt này. Hắn hi vọng cô là Ninh Hinh cũng hy vọng gái này sẽ khác nhưng không đều giống nhau cả
Hắn đưa thẻ cho cô rồi nói
" Của cô, mật khẩu sáu số 9 "
Đường Sênh cẩm lấy rời đi, thở phào nhẹ nhõm coi như là cô gặp người tốt đi. Lấy điện thoại nhìn vào màn hình, chắc cô nên giải thoát cho mình rồi
Cô nhớ lại năm năm trước, tại một vùng thôn hẻo lánh, khi cô tỉnh dậy thì mọi thức vô cùng xa lạ, cô không nhớ gì cả đầu ốc trống rỗng
Bỗng nhiên có một ngày có người đến tự nói mình là cha mẹ cô và đưa cô vào căn biệt thự trong vùng, cuộc sống rất êm đẹp trong nhưng mà bỗng một ngày cô biết được mình không phải con ruột của bọn họ thì cô