Đường Sênh hít một hơi thật sâu bước từng bước tiến vào thị trấn, nơi đây vắng vẻ và chỉ có cô đi trong nền tuyết trắng xóa
Đã lâu rồi không ở đây, cảnh vật đã thay đổi nhiều rồi. Không biết moi. người còn nhớ mình không nữa
Khó khăn bước đi, sau bao nhiêu sự cố gắn thì cuối cùng cô cũng về tới nhà rồi, đứng trước căn nhà mục nát ánh mắt kiên định bước vào bên trong
Trước mắt cô là hai hay ba người đàn ông đang ngồi đánh bài trong đó có cả phụ nữ và mẹ cô đương nhiên không thiếu người đàn ông mà suốt bao năm nay rượu chè cờ bạc
Họ ngạc nhiên nhìn cô, cứ như bị đóng băng vậy
Đường Sênh cười chua chát, trong đôi mắt hiện rõ sự phẫn nộ và sự đau lòng tột cùng
" Bất ngờ lắm đúng không"
" Con, con gái "
Bầu không khí nặng nề mang chút hơi lạnh của mùa đông lạnh giá. Đường Sênh ngồi trên ghế lạnh lùng không chút biểu cảm nào. Như cô đã đoán mọi thứ cái gọi là hạnh phúc trước đây chỉ là ảo giác mà thôi
Người mẹ nuôi ấy cùng với người cha nuôi cờ bạc rượu chè đang ái náy hay chỉ đơn giản họ sợ mất đi nguồn tiền để cho họ thoải mái chơi mà không tốn công sức nào
" Đường Sênh, con… xin con tha cho cha lần này"
" Đúng đấy con gái tha cho cha mẹ lần này đi "
Cô ngồi trên chiếc ghế được làm bằng gỗ, nhìn họ với ánh mắt đầy rẫy sự khinh thường nếu là cô khi chưa biết gì thì chắc chắc cô sẽ tha cho họ nhưng lần này thì không
" Tôi không dám " Cô lấy sắp tiền đặt trên bàn theo đó khi nhìn thấy sắp tiền trên bàn mà hớn hở muốn cầm lấy nhưng không cô đã chặn lại
" Muốn lấy chúng thì trả lời câu hỏi của tôi trước đã "
Họ nhanh chống gật đầu không còn quan tâm đến việc gì nữa. Một đứa con gái bị mất trí nhớ thì biết được cái gì
Cô cười, nụ cười chất chứa sự nham hiểm không giống như bình thường làm cho họ có cảm giác mình bị mắc bẫy vậy
" Tôi là ai?"