《 Thời gian ngây ngô của chúng ta 》 cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Huyên viết thêm một phiên ngoại “xôi thịt” nho nhỏ làm phúc lợi ngày Thất tịch.
Ở “Lời tác giả” còn viết: truyện này chính thức kết thúc rồi, cảm ơn các mọi người cho đến nay vẫn luôn ủng hộ, đặc biệt cảm ơn cô nương “Hoa Rơi Hữu Ý” đã tặng 178 viên “thâm thủy ngư lôi” *Cúi đầu*
Phía dưới một đống bình luận.
Còn chưa đọc đủ a, đại đại viết thêm đi.
Nước Chảy đại đại ơi, khai văn lần sau bao giờ mới viết vậy?
Đọc xong truyện “Hồ sao của tôi”, nếu tình yêu đồng tính luyến ái đều giống bọn họ thì tốt biết mấy. Đại đại, cầu bộ thứ hai!
Sao đã kết thúc rồi, chưa đọc đủ a chưa đọc đủ.
……
Mà bình luận của Hoa Rơi Hữu Ý chỉ là: chúc mừng kết thúc.
Một bộ tiểu thuyết hai mươi bảy vạn chữ Lâm Huyên viết trong nửa năm, lợi nhuận thu được cao nhất từ trước đến nay, thậm chí vượt qua cả tất cả các tác phẩm trước cộng lại. Một phần là vì 178 cái thâm thủy ngư lôi của Hoa Rơi Hữu Ý, tương đương với một vạn tám ngàn bảy trăm ngàn nhân dân tệ, có một nửa chảy vào tài khoản của cậu.
Mặt khác, là vì vé bá vương của Hoa Rơi Hữu Ý, 《 Thời gian ngây ngô của chúng ta 》vững vàng đứng đầu trên danh sánh bá vương năm tuần trước, lên trang đầu đam mỹ và trang đầu WAP di động, tỉ suất người đọc tăng rất lớn, tỉ suất đăng ký cũng tăng lên.
Tin âm báo weibo vang lên, Lâm Huyên mở weibo ra, trên màn hình hiện một tin nhắn. Mở tin nhắn ra, là Hoa Rơi Hữu Ý pm tới.
Hoa Rơi Hữu Ý: Tác giả muốn tự trả phí xuất bản sao?
Nước Chảy Vô Tình: Chuyện này thật sự là chưa nghĩ tới.
Hoa Rơi Hữu Ý: Phí xuất bản tôi chi, tiền nhuận bút gửi vào tài khoản của cậu, cậu thấy sao?
Nước Chảy Vô Tình: Cô nương, nếu tự trả tiền xuất bản, dụng phí ít nhất phải mấy vạn khối. ╮(╯_╰)╭
Hoa Rơi Hữu Ý: Ừ, tôi biết.
Vị độc giả này quả nhiên là đại gia hàng thật giá thật.
Nước Chảy Vô Tình: Cái kia, vì sao cậu lại muốn giúp tôi xuất bản? (⊙_⊙)
Hoa Rơi Hữu Ý: Tôi rất thích bộ tiểu thuyết này của cậu, muốn có được một quyển sách thật.
Nước Chảy Vô Tình: Bất quá bộ tiểu thuyết này tôi viết rất bình thường, thật lòng không đáng để cậu tốn kém.
Hoa Rơi Hữu Ý: Nếu thực sự không đáng, tôi cũng sẽ không đặc biệt tìm tới cậu.
Xem ra cô ấy rất muốn có được sách thật.
Nước Chảy Vô Tình: Cậu ơi, nếu cậu muốn nhận sách thật, tôi có thể lên Tấn Giang mở order, đến lúc đấy cậu có thể lên Tấn giang đặt mua.
Hoa Rơi Hữu Ý: Được, vậy khi nào thì có thể mua?
Nước Chảy Vô Tình: Chờ vài ngày nữa, lúc đó cậu nhớ để ý weibo của tôi một chút.
Hoa Rơi Hữu Ý: Ok.
Lâm Huyên cũng muốn có được một quyển sách thật, dù sao bên trong cũng có rất nhiều kí ức của cậu và Hứa Bác Văn, thực tế kết hợp với ảo tưởng, để cậu có thể ở trong câu chuyện tình yêu hoàn mĩ nhất. Cất chứa giá trị lớn hơn.
Sửa lỗi chính tả và tìm thiết kế làm bìa sách, trong năm ngày Lâm Huyên đã làm xong toàn bộ. Ngày thứ sáu tải file với bìa chuyện lên, click vào mua giao biện tùy biến, sau khi trả tiền cho Tấn Giang thành công, hơn một tháng sau là có thể đến lấy sách.
Mở order xong, Lâm Huyên lại lên weibo thông báo.
Mở ID ra, quả nhiên là vị thổ hào Hoa Rơi Hữu Ý kia.
《 Thời gian ngây ngô của chúng ta》 đã mở order, có hứng thú có thể lấy link để mua.
Phía dưới đính kèm ảnh bìa của 《 Thời gian ngây ngô của chúng ta》.
Hai ngày ngắn ngủi, đã có hơn một trăm hai mươi người đặt mua. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy rất kì quái, xem danh sách order thì mới biết được có một cái ID đặt một trăm bản. Đúng là độc giả thổ hào “Hoa Rơi Hữu Ý”.
Có người hâm mộ trung thành như vậy, hơn nữa còn là đại gia, ắt hẳn vị tác giả nào cũng sẽ thụ sủng nhược kinh. Bất quá Lâm Huyên đã không còn kinh ngạc như lúc ban đầu mỗi ngày nhận được thâm thủy ngư lôi nữa, qua lâu như vậy tựa hồ đối với hành động của vị độc giả thổ hào này cũng đã thành quen.
Sắp đến giờ tan tầm, di động để trên bàn làm việc vang lên một tiếng, màn hình hiện lên một tin nhắn chưa đọc.
Hứa Bác Văn: Đêm nay tôi có chút việc, cơm tối cậu tự giải quyết nhé.
Lâm Huyên trả lời: Ừm.
Bình thường Hứa Bác Văn đi xã giao mới không về nấu cơm, nhưng lần này hình như không phải. Sau khi tan tầm, Lâm Huyên cầm theo cặp công văn ra khỏi phòng, ở trong thang máy nghe được thư ký tổng giám đốc cùng một đồng nghiệp nói chuyện: “Hôm nay một siêu mỹ nữ ngoại quốc đến văn phòng tìm Hứa tổng, sẽ không phải là vị phu nhân kia chứ?”
“Rất khó nói, Hứa tổng hơn nửa năm trước mới về nước, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lấy một nữ nhân ngoại quốc cũng là rất bình thường.”
“Cũng đúng, trai tài gái sắc, hai người ngược lại cũng rất xứng đôi.”
Trong lòng Lâm Huyên rất khó chịu, Hứa Bác Văn nói y chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, cậu tin. Nhưng mà cuộc sống thì còn có ghen tị không thể không để cho cậu làm một bộ dáng không thèm để ý.
Ra khỏi toà nhà công ty, Lâm Huyên nhìn thấy biển số xe quen thuộc kia, bình thường đều là đợi cậu, hôm nay đã có một vị mỹ nữ tóc vàng ngồi lên, ngồi ở ghế phó lái cậu bình thường vẫn ngồi.
Nhìn chiếc Audi kia rời đi, bỏ lại cậu xa xa ở phía sau. Lâm Huyên cảm thấy ảo tưởng của mình đối với Hứa Bác Văn nên dừng lại ở đây. Vì dù sao ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, vĩnh viễn không thể thành hiện thực được.
Tan tầm chen chúc lên xe bus về chỗ ở, nơi này rốt cục cũng không còn phần ấm áp trước kia nữa.
Lấy tiền trong ngắn kéo tủ TV rất lâu đã không dùng đến gọi một phần cơm thịt quay bên ngoài, Lâm Huyên