Mười lăm phút sau, trên bàn liền bày ra hai bát mì bốc hơi nghi ngút, trên mặt nước mì còn bỏ thêm chút hành lá xắt nhỏ, trứng gà và thịt bằm bất kể là hình thức hay mùi vị cũng đều rất hấp dẫn.
Lâm Huyên xì xụp húp mì, sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình thật tốt, miệng gặm trứng gà ở trên bát mì.
Trong bát có thêm một quả trứng gà, Lâm Huyên ngẩng đầu nhìn Hứa Bác Văn ở phía đối diện, “Cậu không ăn sao?”
“Tôi ăn mì là được rồi.”
Lâm Huyên mím mím môi, coi như là bạn trai đang quan tâm mình đi, không khách khí chút nào cúi đầu ăn trứng gà, “Cảm ơn.”
Như vậy không có gì không được, Hứa Bác Văn không phải là của cậu, nhưng có thể cho cậu ấm áp, như vậy là đủ rồi.
Ngày thứ hai đi làm, Hứa Bác Văn vẫn lái xe trở cậu đến công ty như trước, chỗ cậu đang ngồi, ngày hôm qua có một mỹ nữ tóc vàng đã ngồi qua.
Bốn tuần sau là Trung thu, không khí Trung thu tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ, biểu hiện rõ ràng nhất là bên rìa đường dựng lên đầy các quán rượu, các quán bánh Trung thu.
Buôn bán bánh trung thu vào dịp này là nhộn nhịp nhất, giá trị danh nghĩa cao hơn mười mấy lần so với thực tế, ở trong mắt người Trung Quốc, trung thu không có bánh trung thu, thật giống như thiếu mất cái gì đó, vì vậy coi như mua một hộp bánh làm từ bột mì với trứng gà hơn một trăm khối, cũng vẫn mua như thường.
Mẹ Lâm ở trong điện thoại hỏi: “Tiểu Huyên, Trung thu về nhà đi, mẹ với ba đều rất nhớ con.”
Lần trước Lâm Huyên về nhà là vào tháng năm, hai ông bà đã hơn ba tháng không gặp con trai trong lòng nhất định rất lo lắng, “Vậy được rồi, mấy ngày nữa con sẽ về.”
“Vậy đến lúc đấy nhớ gọi điện cho mẹ, mẹ làm cho con mấy món con thích ăn.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Vậy con làm việc đi, mẹ không quấy rầy con nữa.”
“Tạm biệt mẹ.”
Lâm Huyên cúp máy, tiếp tục vội vàng làm việc.
Công ty vừa lúc vào thời gian bận rộn, Lâm Huyên đã tăng ca liên tục hai ngày, ngày nghỉ Trung thu cuối cùng cũng chỉ cho hai ngày.
Trước Trung thu Lâm Huyên lên mạng đặt vé xe, dự định trước Trung thu một ngày sẽ đi chuyến xe chiều về nhà.
“Trung thu cậu về nhà chứ?” Sáng sớm trên đường cùng đi làm, Hứa Bác Văn hỏi Lâm Huyên.
“Ừm, về hai ngày, vé xe cũng đã đặt được rồi.” Lâm Huyên thuận miệng hỏi: “Cậu thì sao?”
“Chỉ về một ngày.”
“Đêm Trung thu cậu không ở nhà sao?”
“Sáng sớm ngày thứ hai sẽ về.”
“Gấp vậy.”
“Công ty có việc, phải về sớm trước một ngày để xử lí.”
Sáng sớm trước Trung thu một ngày Lâm Huyên sắp xếp hai bộ quần áo, đợi năm rưỡi tan tầm liền trực tiếp đến bến xe. Trước đêm Trung thu trạm hành khách rất náo nhiệt, người đi kẻ lại. Lối vào ùn tắc, nửa tiếng trước thời gian khởi hành căn bản không thể vào được bến xe.
Lâm Huyên đến sớm nửa tiếng, xách theo một túi hành lí đứng ở giữa đám người, chờ vào được bến, giày da bóng loáng đã bị dẫm đạp lên mấy phát, để lại mấy dấu chân.
Trong bến xe vang lên tiếng phát thanh: “Xin chào các quý hành khách, vì số lượng hành khách quá lớn, chúng tôi phải tiến hành hạn lưu, thỉnh những hành khách chưa tới giờ lên xe kiên nhẫn chờ ở ngoài bến, nếu mang bất tiện đến cho các quý hành khách, xin vui lòng lượng thứ.”
Lâm Huyên ở trong bể người bị đẩy tới đẩy lui, lấy di động ra xem giờ, lại phát hiện đã lỡ hai cuộc gọi, đều là của Hứa Bác Văn gọi tới.
Lâm Huyên gọi lại, người ở đầu bên kia điện thoại lập tức nghe máy, “Này?”
“Cậu vừa nãy gọi điện cho tôi, có việc gì thế?”
“Không có việc gì, chỉ là cậu hỏi cậu xem đã lên xe chưa?”
“Còn chưa, tôi đang ở bên ngoài bến xe, nhiều người quá, chưa tới giờ bảo an không cho vào trong bến.”
“Vậy thì cậu đừng đợi xe nữa, ngồi xe của tôi về đi.”
“Hả?”
“Tôi cũng định đêm nay về, tiện đường có thể đưa cậu về luôn cũng được.”
Lâm Huyên với Hứa Bác Văn hồi cấp ba cùng trường, cách nhau cũng không tính là xa, thế nhưng sau đó y chuyển nhà, chuyển đến khu khác, khoảng cách liền có chút xa, “Cậu ở khu Thanh Hà, tôi ở khu Lâm Giang, không tính tiện đường đi.”
“Không sao, tôi có thể đưa cậu về trước.”
“Ách…”
“Tôi hiện tại đang lái xe tới bến xe đón cậu, cậu đến trạm xe bus chờ tôi.”
Lâm Huyên cầm di động, trong di động chỉ còn âm thanh tút tút.
Màn đêm buông xuống, đèn xung quanh bến xe sáng lên, người qua qua lại lại giống như một đàn kiến vây quanh bến xe khiến cho gió thổi cũng không lọt. Loa phát thanh lại truyền ra thanh âm: “Xin chào các quý hành khách, vì số lượng hành khách quá lớn, chúng tôi phải tiến hành hạn lưu, thỉnh những hành khách chưa tới giờ lên xe kiên nhẫn chờ ở ngoài bến, nếu mang bất tiện đến cho các quý hành khách, xin vui lòng lượng thứ.”
Lâm Huyên xách túi hành lí, đi ngược dòng người chen ra bên ngoài, bước đi rất khó khăn. Cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám người, băng qua lề đường, đi tới trạm xe bus.
Mười phút sau, chiếc Audi quen thuộc kia đã đỗ cách đó không xa, Lâm Huyên rảo bước qua đó, mở cửa xe chỗ ghế phụ ngồi vào.
Lâm Huyên đặt túi hành lí lên đùi, Hứa Bác Văn nói: “Để hành lí ra ghế