Ba năm sau, sân bay Changyi
Trong một cửa hàng McDonald đông đúc, tiếng nói, tiếng cười, tiếng nhạc giao thoa lẫn nhau khiến lỗ tai Sầm Tĩnh Di sắp lùng bùng, nhất là khi trong lòng cô còn ôm một cô công chúa hiếu động đến đáng sợ, Quả Quả, đừng nhúc nhích nữa, tay của mẹ sắp gãy rồi.
Cô nàng này gần đây nặng lên không ít khiến cô ôm một lúc mà tay đã tê rần.
Mệt chết được!
Vậy mà còn phải chen chúc mua kem và khoai tây chiên.
Thật không dễ dàng mới mua được, rốt cuộc cũng đi được rồi.
Mẹ, ăn một miếng nè. Cô bé lấy trong túi đựng khoai tây chiên ra một miếng nóng hổi đưa đến bên miệng Sầm Tĩnh Di, trên mặt là nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhìn gương mặt nhỏ xíu xinh đẹp ấy, oán khí có nhiều hơn nữa cũng dễ dàng tiêu tán.
Con đó, chỉ biết nịnh là giỏi.
Cô mỉm cười, há miệng cắn lấy.
Cô bé liếm cây kem trên tay, vui vẻ cười rộ lên.
Sầm Tĩnh Di ôm cô bé, vừa nghe những lời líu ríu của cô nàng vừa đi về phía cửa.
Đang buổi trưa, trong cửa hàng người đến người đi rất đông, ngay cả lúc đi ra cũng phải chen chúc mà ở ngoài cửa cũng có một đám đông đang chờ để đi vào.
Thật là, có chút bực mình.
Sầm Tĩnh Di liếc ra ngoài cửa, lúc đang định dời mắt thì nhìn thấy hắn.
Sự trùng hợp của đời người, cũng chỉ đến thế này.
Luôn ở lúc bạn không chuẩn bị nhất, cho bạn một sự ngạc nhiên lớn nhất.
Sầm Tĩnh Di trước giờ chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Ôn Nhã Húc, cho dù gặp, cũng không phải là người quen đầu tiên khi cô vừa bước chân xuống mảnh đất Singapore này.
Thời gian ba năm, không ngắn cũng không dài nhưng đủ để thay đổi nhiều người, nhiều chuyện, bao gồm bọn họ.
Vẻ ôn nhu nhã nhặn vẫn còn đó nhưng có thêm một chút tang thương của người đàn ông trưởng thành, lại nhiều hơn một thân phận khác...
Chồng của người ta, cha của người ta.
Ánh mắt cô, bởi vì đứa bé hắn đang ôm trong tay mà lạnh xuống mấy phần.
Trước giờ chưa từng nghĩ, khi lần nữa gặp lại lại là cảnh tượng thế này.
Trong tay hắn ôm một cậu bé, đang cúi đầu nói gì đó với cậu bé, vẻ mặt cưng chìu.
Theo đám đông di động, Sầm Tĩnh Di ôm Quả Quả ra cửa.
Mẹ, kem dính lên áo rồi... Cô bé trong lòng nũng nịu gọi.
Không sao, chúng ta lên xe rồi thay cái mới. Cô nhàn nhạt đáp.
Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, trong đủ loại âm thanh huyên náo của đô thị vẫn cứ lọt vào tai hắn, nhất thời, Ôn Nhã Húc tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Lòng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn vô thức ngẩng đầu, tìm về hướng vừa phát ra âm thanh.
Sự trùng phùng sau nhiều năm, lại đột ngột như vậy.
Ánh mắt dịu dàng cứ vậy đụng vào đôi mắt xinh đẹp đã từng quá mức quen thuộc.
Nhất thời, đầu óc một mảnh trống rỗng.
Gương mặt đó, đến trong những giấc mơ của hắn không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc lần nữa gặp lại ngoài đời thực.
Rõ ràng, giữa hai người chỉ cách nhau chừng vài bước chân nhưng hắn lại có cảm giác như cách nhau cả một vực sâu.
Cô gái đã từng xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa hồng, trải qua thời gian gột rửa, giờ có thêm một tia thành thục và quyến rũ.
Cô không tránh ánh mắt chăm chú của hắn mà thẳng thắn nhìn lại, đáy mắt lại chẳng có chút cảm xúc nào, chỉ giống như hai người chỉ là người xa lạ mà thôi.
Người xa lạ!
Mẹ, tay của con cũng dơ rồi!
Quả Quả trong lòng cô lần nữa nũng nịu kêu lên.
Giọng nói non ngớt đánh vỡ sự trầm mặc giữa đôi bên.
Hắn theo hướng giọng nói nhìn qua, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ xíu xinh đẹp kia, nhất thời như bị sét đánh.
Cô...
Cô kết hôn rồi sao?
Hắn nhất thời, như rơi vào hầm băng, trái tim bị bao phủ bởi một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có.
Nhã Húc, để em ôm con đi. Một tràng tiếng bước chân vội vã hướng về phía họ, một cô gái dừng lại bên cạnh hắn.
Mẹ, ôm... Cậu bé trong lòng hắn đưa tay về phía cô gái.
Cô gái đó, cái cô thanh mai trúc mã của hắn kia, cô làm sao có thể nhận nhầm chứ?
Chúng ta về xe thay đồ, được không?
Sầm Tĩnh Di vừa nói với cô bé vừa cất bước đi.
Lướt qua cạnh hắn.
Ba năm trước, hai người đã không có bất cứ quan hệ nào.
Cám ơn anh, Nhã Húc.
Không có gì.
Hắn bước lên hai bước, đẩy cửa cửa hàng ra.
Bên trong, bên ngoài, hai thế giới, không có bất kỳ điểm chung nào.
****
Trong quán cà phê, một cô gái mang kính râm sau khi trả tiền xong thì cầm chiếc ly giấy vội vã bước ra ngoài.
Có lẽ bởi đi quá vội nên suýt nữa đâm thẳng vào người vừa bước vào...
Xin lỗi...
Cô nói theo phản xạ, ngẩng đầu lên mới thấy người đó là một người đẹp hết sức quyến rũ mà đứng bên cạnh người đẹp đó, chính là Sầm Chí Tề.
Hello, đã lâu không gặp. Sau một thoáng kinh ngạc, Sầm Chí Tề lên tiếng chào hỏi trước.
Tề thiếu, người đẹp này lại là một trong số những người quen cũ? Không giới thiệu một chút sao?
Người đẹp bên cạnh hắn thân mật khoác cánh tay hắn nũng nịu hỏi, đôi mắt to được trang điểm tinh xảo chăm chú nhìn Quan Viện Viện, giọng đầy khiêu khích.
Xuyên qua kính râm, Quan Viện Viện nhìn thấy rõ ràng bàn tay người đàn ông đang đặt trên eo cô gái, ánh mắt chợt lóe lên rồi lạnh xuống, cho dù kính râm cũng không chắn được hàn khí bức người trong đôi mắt ấy.
Thực xin lỗi, xin nhường đường một chút.
Tôi đang vội.
Cô không có tâm tình cùng hắn ôn lại chuyện xưa.
Quá khứ đã là quá khứ, không cần thiết.
Sầm Chí Tề khoác eo cô gái bên cạnh lùi về sau hai bước, Quan Viện Viện cầm ly cà phê đi lướt qua hai người.
Sau đó, đoạn đối thoại của họ như có như không từ xa truyền đến...
Tề thiếu, anh nói xem chúng ta uống cà phê xong thì đi đâu đây?
Nói chuyện đi chứ? Anh cứ thần hồn ngơ ngẩn thế kia, em mặc kệ anh luôn...
Anh đang nhìn gì vậy? Luyến tiếc người cũ sao?
Lúc người đẹp phát hiện ánh mắt người