Khi xe của họ vừa rời đi, Sầm Chí Tề cũng từ một cửa khác của sân bay bước ra.
Chí Tề... Người đẹp chân dài vừa đuổi theo vừa gọi nhưng hắn làm như không nghe thấy khiến cô nàng tức đến dậm chân, Anh còn không ngừng lại, em thật sự sẽ mặc kệ anh luôn.
Sầm Chí Tề dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái nhưng mặt vẫn không chút cảm xúc, Xin lỗi, anh tạm thời có việc quan trọng cần làm.
Anh gọi xe giúp em, em về khách sạn trước, ngày mai mời em ăn cơm sau.
Là chuyện liên quan đến chụp hình sao?
Ngày mai ăn cơm rồi nói tiếp.
Hắn nửa kéo nửa đẩy cô nàng chân dài lên xe taxi sau đó tự lên xe của mình, giống như trút giận vậy, đạp mạnh chân ga lao đi như gió.
11 giờ đêm, trong phòng của một khách sạn 5 sao nào đó
Khói thuốc mông lung khiến gương mặt người đàn ông nhìn không rõ ràng.
Trong phòng không mở đèn, người đàn ông hút hết điếu này đến điếu khác, mãi cho đến khi bao thuốc trống rỗng hắn mới bực bội ném xuống sàn, cất bước đi về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm, hắn ngửa mặt để dòng nước lạnh lẽo không ngừng tưới lên thân thể rắn chắc của mình...
Trong tiếng nước rào rào, đầu óc hắn nghĩ đến, lại chính là tiếng gọi "mẹ" hôm nay ở sân bay nghe được cùng vẻ dịu dàng chưa từng thấy trên gương mặt đã lâu không gặp kia.
Đứa bé đó, giống như một cây kim tẩm thuốc độc, đâm đến nỗi hắn đau đến sắp không thở được.
Nếu như năm đó, nếu như cái tát đó của hắn không quật cô ngã trên bãi cỏ thì đứa con của họ, chắc cũng lớn tầm ấy rồi nhỉ?
Con của họ, sẽ là một đứa bé thế nào đây? Nếu như là con gái, nhất định sẽ xinh đẹp giống cô vậy, đúng không? Nhưng hắn nhất định sẽ dạy dỗ con gái cẩn thận, không để tính tình của con khó hầu hạ như mẹ của nó vậy.
Hoặc nếu là con trai, ừm, hắn xem như cũng có kinh nghiệm dạy con trai, giống như tiểu hoàng đế của nhà họ Sầm bây giờ vậy, không phải do một tay hắn nuôi lớn sao?
Cho nên, cứ dạy dỗ như lúc Sầm Cảnh Duệ còn nhỏ là được...
Nhưng, đã không kịp rồi.
Hắn thậm chí không biết đó là con trai hay con gái, đứa bé cứ vậy mà đi.
Sau này cũng không còn cơ hộ nữa rồi!
Nhưng hôm nay, đứa bé đáng yêu kia gọi cô là "mẹ", cô kết hôn rồi sao?
Một cô gái vẫn luôn lặng lẽ yêu anh ba nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn, dùng tâm cơ lại kết hôn rồi, còn có một đứa con gái lớn như vậy...
Khoảng thời gian chơi đùa ngắn ngủi của họ, sớm đã như đá chìm đáy nước, không để lại chút tăm tích.
Chỉ có hắn, thực ra vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhớ, lặng lẽ đau.
****
Vẫn là căn nhà cũ kỹ đó, mấy mươi năm vẫn không thay đổi gì mấy.
Ôn Nhã Húc từ phòng sách cũ bước ra, đi đến phòng của bà nội, sau khi thấy bà an tĩnh nằm trên giường, đang định xoay người rời đi thì bà lão vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra...
Nhã Húc...
Bà nội, quấy rầy bà ngủ sao? Ôn Nhã Húc quay đầu, nhẹ giọng nói.
Muộn vậy rồi, hay con ngủ lại đi.
Giọng bà hơi khàn, qua ánh đèn vàng hơi tối nhìn đứa cháu nội dường như đã già đi hơn chục tuổi của mình, trong lòng là cảm giác chua xót không nói nên lời.
Mấy năm nay nó vẫn cứ như thế, lo bà lớn tuổi lại ở một mình, mỗi ngày sau khi tan tầm đều quay về đây nấu cơm, trò chuyện với bà, lúc bà xem tivi thì sẽ yên tĩnh ngồi trước laptop tiếp tục công việc dang dở của mình.
Sau đó đợi khi bà ngủ rồi sẽ rời đi, về căn hộ của mình, ngày hôm sau sáng sớm lại vội vàng chạy đến, cùng bà ăn sáng sau đó lại vội vàng đến công ty, buổi trưa lại phải đúng giờ gọi điện về thúc giục bà ăn trưa.
Giờ con cháu có lòng hiếu thảo như thế đã không còn nhiều, thực ra bà không cần cháu mình làm như vậy, bà chỉ muốn Nhã Húc nhân lúc bà còn sống, có thể nhìn thấy hắn kết hôn sinh con, vậy là viên mãn rồi.
Chỉ có điều, không chỉ một lần hắn quỳ trước mặt bà nói, Bà nội, thực xin lỗi.
Duy có chuyện này con không làm theo được.
Đúng vậy, hắn không làm được.
Bắt hắn chia tay với cô gái kia, hắn nghe lời.
Nhưng bà biết hắn không quên được, cả đời cũng không quên được càng đừng nói cùng cô gái khác kết hôn sinh con.
Điều này, bà xem như đã nhìn rõ.
Người trước giờ luôn nghe lời nhưng một khi cố chấp với một người nào, một chuyện gì, cho dù là ai cũng không thay đổi được.
Nhưng nhìn hắn sống qua ngày như vậy, lòng bà đau xót vô cùng nhưng hoàn toàn chẳng có cách nào.
Dạ, con về. Hắn vẫn nhỏ nhẹ nói, đi đến bên giường, giúp bà dém chăn, Muộn lắm rồi, bà ngủ nhé.
Ngày mai con qua ăn sáng với bà.
Nhã Húc, nếu con bận thì không cần về đây mỗi ngày, tự mình tìm việc gì giải trí cũng tốt. Bà lão nói.
Hắn có nhờ một hộ lý đến nhà chăm sóc bà, chăm sóc bà cực kỳ chu đáo, hơn nữa tuy tuổi cao nhưng sức khỏe bà còn tốt lắm, không cần phải mỗi ngày chạy vài chuyến nhưng hắn không nghe.
Bà nội, không sao đâu, con quen rồi.
Bà ngủ đi, không cần lo cho con.
Hắn vẫn ngồi bên giường đợi đến khi bà ngủ rồi mới xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại đó, bà lão lần nữa mở mắt, nhìn theo bóng dáng cô độc của cháu nội, một hàng nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
Bà thật sự làm sai rồi sao?
****
Ôn Nhã Húc lái xe xuyên qua màn đêm, trước mắt một mảnh mờ mịt.
Em thích trẻ con không?
Thích.
Con trai hay con gái?
Anh thì sao?
Anh thích một đứa con gái xinh đẹp như em, anh nhất định sẽ sủng nó đến mức tính tình còn tệ hơn cả em.
Anh – nói – cái – gì? Từng chữ chậm rãi bật ra từ đôi môi kiều diễm của cô, sức uy hiếp vô cùng.
Lúc đó, hắn mỗi ngày, mỗi ngày đều ôm cô mà tưởng tượng, nếu như sau này bọn họ có con gái, tốt