Sau khi xem xong văn phòng định thuê, thấy mọi phương diện đều rất tốt, bàn bạc với đối phương một lúc xong thì hẹn lần sau đến ký hợp đồng.
Ngay lúc đó, điện thoại của Quan Viện Viện đổ chuông, cô nhìn lướt qua, trên mặt thoáng hiện một ý cười hiếm có!
Mẹ, tối nay mẹ có về ăn cơm không? Đầu bên kia truyền đến giọng non nớt của một cô bé.
Quan Viện Viện nhìn sang Sầm Tĩnh Di, Mẹ hỏi mẹ Tĩnh Di xem sao.
Gì vậy? Sầm Tĩnh Di bước qua.
Tối nay có muốn về nhà chị ăn cơm không?
Không được đâu, tối nay không phải có hẹn với nhóm người kia ra tụ tập sao?
Quan Viện Viện nhướng mày, Em nhận lời rồi?
Vòng giao tế của họ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ai nấy đều quen biết nhau.
Tĩnh Di muốn mở công ty thời trang, nhóm khách hàng đầu tiên đương nhiên là nhắm vào những thiên kim tiểu thư quen biết, tham gia buổi tụ hội của họ, chào hỏi một tiếng cũng là chuyện nên làm.
Em nhận lời dùm chị luôn rồi.
Tụ hội là vào buổi tối, có thể về nhà ăn cơm trước.
Không được! Sầm Tĩnh Di lắc đầu, Chiều nay cùng đi spa, sau khi ăn tối xong thì đến buổi tụ hội luôn.
Cô nàng phá của này, bản lĩnh thu xếp chuyện ăn chơi vẫn còn lợi hại lắm.
Mẹ, rốt cuộc hai người có về không? Đầu bên kia Quả Quả đợi lâu liền lên tiếng giục.
Xin lỗi cục cưng, tối nay mẹ không rảnh, không về ăn cơm được, con đưa điện thoại cho mẹ nói chuyện với mợ một chút.
Trang Lâm cầm điện thoại, Quan Viện Viện đơn giản dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Hai người cùng lên xe của Sầm Tĩnh Di rời đi, khi chiếc xe đỏ rực vừa rời đi thì một chiếc xe màu xám bạc từ một lối khác rẽ vào, vừa khéo lướt qua xe của họ.
Hai mươi phút sau, chiếc xe xám bạc đó đỗ lại ở bãi đỗ xe của một chung cư gần trường đại học quốc dân, người đàn ông trong xe bước xuống, mở cốp xe lấy ra mấy túi đồ.
Giáo sư Ôn, hôm nay về sớm vậy?
Hai người đàn ông trẻ tuổi từ thang máy bước ra, nhìn thấy Ôn Nhã Húc thì mỉm cười chào hỏi.
Ừ, hai người tìm việc thế nào rồi? Ôn Nhã Húc lộ ra nụ cười ôn hòa.
Hai thanh niên này từ ba năm trước đã dọn đến đây ở rồi, cùng một tầng lầu với hắn cho nên rất thường gặp mặt, lâu ngày thành quen.
Năm nay họ vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Cũng tốt lắm, đã qua vòng thi viết, đang đợi vòng phỏng vấn.
Vậy tốt rồi, cố lên.
Cám ơn, chúng tôi ra ngoài ăn cơm.
Ừ, bye nhé.
Ôn Nhã Húc vừa nói vừa nhấc những túi đồ vào thang máy.
Haizz, cậu nói xem, giáo sư Ôn cứ hai ba ngày là lại mua nhiều đồ như vậy, một mình ăn hết từng ấy sao? Một trong hai người nhìn theo cánh cửa thang máy vừa khép, nói với vẻ ngẫm nghĩ.
Nói không chừng trong nhà người ta "kim ốc tàng kiều" thì sao?
Nếu vậy sao chúng ta chưa từng gặp chứ?
Đã nói là giấu rồi, sao lại để cho cậu gặp? Đi thôi.
Người kia mở cửa xe, bước vào trước.
Chuyện của người khác, để ý nhiều quá làm gì.
Ôn Nhã Húc nhấc hai túi đồ vào nhà, đặt chùm chìa khóa lên đầu tủ giày sau đó theo lệ thường gọi một tiếng, Tĩnh Di, anh về rồi.
Căn phòng vắng lặng không có ai trả lời hắn.
Nhưng Ôn Nhã Húc không hề ý thức được chuyện đó.
Nhấc hai túi đồ vào bếp, cẩn thận xếp từng món vào tủ lạnh chỉ để lại một túi cherry.
Hắn đổ cherry ra, ngâm chúng rồi rửa sạch từng quả, cho vào một đĩa thủy tinh rồi bê ra, đi thẳng đến sofa, đặt nó lên bàn trà rồi dùng giọng cực kỳ sủng nịch nói, Cherry mà em thích ăn nhất nè, mau ăn đi.
Anh đi nấu cơm.
Nói rồi hắn đi vào bếp.
Mà đĩa cherry từng quả đã được rửa sạch sẽ kia, thật lâu thật lâu cũng không ai động đến.
Một giờ sau, người đàn ông mình đeo tạp dề mang từng đĩa thức ăn đã được nấu xong bày lên bàn, sau đó lấy ra hai bộ chén đũa, xới hai chén cơm, tất cả đều đặt lên bàn rồi ngồi xuống, nhìn chén cơm đầy đặn đối diện mình mỉm cười, Hôm nay anh làm toàn những món em thích ăn đấy, ăn nhiều một chút.
Trong phòng, vẫn không ai trả lời.
*****
Sau khi xong công việc, nếu như trước đây, mỗi khi ở Singapore Sầm Chí Tề đều sẽ hẹn một vài người bạn đến quán bar của Trình Chi Khải uống vài ly, thả lỏng tâm trạng.
Nhưng hôm nay, hắn không muốn làm gì cả.
Sau khi chọn xong quà cho "con trai trước" và cháu gái nhỏ xong, Sầm Chí Tề lái xe về thẳng nhà.
Xe mới vừa dừng lại thì xe chở Quan Mẫn Mẫn và Nhược Nhược cũng vừa về đến.
Anh hai đâu? Sầm Chí Tề cầm quà xuống xe nhưng chẳng thấy Sầm Chí Quyền đâu.
Ồ, tối nay anh ấy có một buổi tiệc xã giao.
Sao vậy? Về ăn cơm ké sao? Quan Mẫn Mẫn trêu hắn.
Mấy năm nay chỉ cần hắn về nước thì chuyện đầu tiên phải làm chính là về đây thăm Nhược Nhược nhà cô, quà gặp mặt đương nhiên không thể thiếu nhưng tuần tước lúc trở về không phải hắn đã mua cho con bé rất nhiều quà rồi sao? Sao hôm nay lại mang một đống nữa tới?
Phải đó, Tề thiếu gia tôi nghèo đến mức không có cơm ăn, chỉ có thể qua đây xin cô một bữa cơm.
Sầm Chí Tề lườm cô một cái sau đó bước thẳng