Sau bữa tối, Sầm Chí Tề ở phòng khách chơi với hai bạn nhỏ còn Sầm phu nhân đang ngồi ở sofa lướt web thì đột nhiên bật cười lớn khiến ba người không hẹn mà đều cùng quay lại.
Đợi đến khi cô cười đủ mới phát hiện mình đang là mục tiêu của mọi người, Nhìn em làm gì?
Sầm phu nhân, là mẹ vô duyên vô cớ cười lớn như vậy mà. Sầm Cảnh Duệ bĩu môi.
Mẹ, mẹ đang xem gì vậy? Con cũng muốn xem. Cô bé Nhược Nhược chạy qua, trèo vào lòng mẹ.
Quan Mẫn Mẫn đưa điện thoại đến trước mặt con gái, Xem Á Á kìa, có phải rất buồn cười không?
Đó là bức ảnh Trang Lâm vừa post lên mạng, gương mặt xinh xắn của hai cô bé dính đầy bột mì, hệt như hai chú mèo mướp nhỏ, còn nghịch ngợm làm mặt xấu.
Thật sự vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Mẹ, bạn chụp chung với Á Á là ai vậy? Nhược Nhược cũng bật cười rồi tò mò hỏi.
Là Quả Quả.
Quả Quả là ai vậy? Lần trước sao không cùng Á Á đến nhà chúng ta chơi?
Bởi vì bạn ấy và mẹ không rảnh.
Vậy con có thể kết bạn với bạn ấy không?
Kết bạn? Với quan hệ giữa cô và Quan Viện Viện, chưa chắc chị ấy đồng ý cho hai đứa nhỏ chơi chung với nhau đâu.
Mẹ, có được không?
Ngoại trừ anh trai, cô bé Nhược Nhược thích nhất là chơi chung với mấy bạn gái cùng lứa, chị Miên Miên đẹp, chị Bối Bối ở Luân đôn xa xôi càng đẹp hơn, Á Á từ Pháp về cũng rất xinh, giờ thấy Quả Quả, quả thật đáng yêu không khác nào búp bê.
Cô bé đương nhiên muốn kết bạn với bạn ấy rồi!
Cái này hả... Quan Mẫn Mẫn suy nghĩ một chút, ...lần sau có cơ hội mẹ hỏi mẹ bạn ấy, được không?
Mẹ bạn ấy không thích bạn ấy chơi chung với những bạn khác sao?
Không phải, mẹ bạn ấy hơi bận, chưa chắc có thời gian đưa bạn ấy đến.
Vậy chúng ta có thể đi tìm bạn ấy được không mẹ? Cô nàng bắt đầu làm nũng.
Mẹ không đưa con đi, chú sẽ đưa con đi. Sầm Chí Tề không chịu nổi mỗi khi công chúa nhỏ làm nũng, đi qua, lấy điện thoại trong tay Quan Mẫn Mẫn thoải mái ngồi xuống sofa xem, khi nhìn thấy gương mặt giống như mèo con trong màn hình, gương mặt chợt cứng lại.
Đây...không phải là con gái cô ấy sao?
Tuy rằng chỉ liếc qua một cái nhưng gương mặt xinh xắn của cô bé ấy đã khắc sâu trong đầu hắn.
Nhìn cô bé xem, thật không khác gì một chú mèo, không chỉ mặt, cả tay cũng dính đầy bột, ngay cả chiếc váy kiểu công chúa cũng vậy.
Bất giác, khóe môi hắn nhẹ nhàng câu lên một đường cong, ngón tay cũng vô thức lướt nhẹ trên màn hình giống như muốn xóa đi vết bột dính trên mặt cô bé vậy...
Mẹ, chú cũng thích Quả Quả sao? Nhược Nhược tò mò hỏi.
Sầm Chí Tề, nhìn gì mà nhập tâm vậy?
Quan Mẫn Mẫn thấy hắn như mất hồn liền đưa tay giật điện thoại lại, hắn theo phản xạ định cướp về nhưng bị Sầm phu nhân chăn lại.
Điện thoại của em mà.
OK, điện thoại của cô, địa bàn của cô.
Hắn chợt như quả bóng xì hơi nằm ngửa trên sofa, mắt đăm đắm nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Quan Mẫn Mẫn ngoắc tay gọi con trai đến, bảo con đưa em gái lên lầu, cô phải tâm sự đàng hoàng với vị hôn phu hụt này mới được.
Đợi hai đứa nhỏ đi rồi cô mới ngồi xuống bên cạnh hắn, vỗ vai, Này...
Gì? Sầm Chí Tề không nhúc nhích, Đừng ngồi gần anh như thế, anh không muốn bị anh hai đánh.
Giờ đừng nhắc đến anh hai anh, chúng ta khôi phục tình bạn trước năm 18 tuổi, OK?
Ý chính là, cô muốn dùng thân phận bạn bè nói chuyện với hắn sao?
Nhưng nói chuyện gì mới được chứ?
Mấy năm nay anh với chị ba có liên hệ không? Cô một tay chống cằm, tay kia gác lên thành ghế sofa, hỏi với vẻ nghiền ngẫm.
Không có. Chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm.
Ờ, vậy anh còn thích chị ấy không?
...
Câu hỏi này, hắn không muốn trả lời.
Được, đổi một câu khác.
Anh có biết chị ấy chưa kết hôn mà sinh con không?
Cái gì? Chưa kết hôn? Sầm Chí Tề bất giác ngồi thẳng lưng, tay vô thức bấu chặt vai Quan Mẫn Mẫn, Cô ấy chưa kết hôn sao? Là ý gì?
Vậy đứa bé kia có thể nào...
Hắn không dám tưởng tượng.
Thật sự không dám tưởng tượng.
Hắn sợ, hy vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng nhiều.
Ô kìa, thả tay ra, đau quá! Bị bàn tay to của hắn bấu đến đau nhói, Sầm phu nhân ai oán kêu lên.
Chẳng qua cô chỉ hỏi một câu rất bình thường thôi mà, kích động như thế làm gì chứ?
... Sầm Chí Tề lúc này mới nhận ra bản thân đã quá kích động, hắn vội vàng buông tay.
Anh làm gì vậy? Sầm phu nhân vừa xoa vai vừa hỏi.
Cô ấy ở nước ngoài không kết hôn sao? Hắn cố gắng đè nén tâm trạng của bản thân, dùng giọng bình thản nhất hỏi.
Không có. Quan Mẫn Mẫn lườm hắn một cái, Quan tâm người ta kết hôn chưa đén vậy...
Vậy còn đứa nhỏ? Con gái cô ấy bao lớn rồi? Hắn mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của Sầm phu nhân, giọng điệu đã không thể giữ được bình thản như vừa nãy.
Để em nghĩ lại xem... Cô cẩn thận nhớ lại một chút, hình như lần đầu tiên Trang Lâm nhắc với cô chuyện chị ba mang thai cứ ói không ngừng là...
Lúc đó, nếu như không phải Trang Lâm nhắn tin hỏi cô trước đây lúc mang thai bị ốm nghén làm thế nào thì chắc cô còn chưa biết chuyện chị ba lén lút chạy ra nước ngoài sinh con.
Tuy rằng rất tò mò ai có bản lĩnh lớn như vậy, khiến cho người chị cao ngạo của mình chưa kết hôn đã chịu sinh con nhưng Quan Mẫn Mẫn biết, chuyện này chắc chỉ có mỗi mình chị ấy biết mà thôi.
Không phải cô chưa từng suy đoán liệu đứa bé có phải là của Sầm Chí Tề không nhưng