Hai ngày sau, khi Sầm Tĩnh Di từ văn phòng đang trang hoàng của mình bước ra, vừa tới thang máy thì điện thoại đổ chuông, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô thoáng chau mày nhưng cuối cùng vẫn nhận.
Chuyện gì vậy ?
Tĩnh Di... Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng.
Có chuyện gì mau nói, tôi bận lắm. Cô vừa đi vừa bực dọc ngắt lời.
Ôn lão phu nhân đang ở nhà, bà ấy muốn gặp cô.
Sầm Tĩnh Di nghe vậy thì sững người nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, Tôi với bà ấy không có gì để nói hết, bảo bà ấy về đi.
Nếu như là trước đây, có lẽ cô sẽ lập tức lên xe chạy về, chỉ muốn cố hết sức để bà ấy chấp nhận mình.
Nhưng bây giờ, cô không cần phải ủy khuất chính mình làm gì nữa.
Tĩnh Di, bà ấy nói có chuyện quan trọng...
Bà ấy có chuyện muốn nói thì tôi phải nghe sao ? Tôi không có hứng thú, cũng sẽ không về.
Cô bất mãn ngắt điện thoại, hít sâu một hơi, thẳng lưng đi về phía chiếc xe của mình, lên xe rời đi.
Trên đại lộ Đông Hải Ngạn, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực đang phóng như bay, chiếc điện thoại bị ném trên ghế phụ lái vang lên hết lần này đến lần khác nhưng đều bị cô lơ đi.
Chạy thẳng đến bờ biển cô mới dừng lại.
Liếc nhanh về phía chiếc điện thoại lúc này lại đổ chuông, là của Quan Mẫn Mẫn.
Em đang ở đâu ?
Đầu bên kia truyền lại tiếng của Quan Mẫn Mẫn.
Nhìn biển rộng mênh mông trước mặt, Sầm Tĩnh Di thở dài một tiếng, Sao nữa ?
Ôn lão phu nhân đang ở chỗ lão gia tử, nhất định muốn gặp em, em về đi.
Ngay cả chị cũng muốn nói giúp cho bà ấy ? Bà ấy đã cho chị cái gì vậy ?
Bà ấy có cho gì đâu, chỉ hy vọng em quay về một chuyến thôi mà.
Em không về thì sao ?
Nếu em không về, chắc là vị lão phu nhân ấy sẽ không đi.
Nhà họ Sầm từ lúc nào ngay cả một bào lão 80 tuổi cũng không giải quyết được vậy ?
Em không muốn về nghe thử xem bà ấy muốn nói gì sao ? Trốn tránh cũng không phải cách. Đối với sự nghiệp «bà tám», Sầm phu nhân lúc nào cũng cực kỳ có hứng thú.
Em không trốn tránh, chỉ là không muốn gặp bất cứ người nào của nhà họ Ôn đó thôi.
Được thôi, tùy em. Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng, cúp máy.
Sầm Tĩnh Di ném điện thoại lên ghế, mở cửa sổ xe cho gió biển thổi vào để bản thân tỉnh táo một chút.
****
Nhà họ Sầm, hậu viện, chỗ ở của lão gia tử
Dưới gốc quế, lão gia tử đứng trước mấy lồng chim đang kêu chít chít không ngừng, người quản gia già đứng sau lưng chờ lệnh còn Ôn lão phu nhân đứng khép nép gần đó, miệng nói không ngừng.
Lão gia tử không đáp lời bà một câu cuối cùng, khi đã cho mấy con chim trong lồng ăn xong chén thức ăn, đưa nó lại cho lão quản gia, lão quản gia nhận lấy, bảo người làm mang một chậu nước đến, chờ ông rửa tay xong lại đưa lên một chiếc khăn tay trắng tinh.
Từ đầu đến cuối ông không nói một lời, xong việc thì xoay người rời đi.
Thấy ông định đi, Ôn lão phu nhân có chút sốt ruột bước tới, Lão gia tử...
Lão quản gia vội bước tới chặn bà lại, Xin dừng bước.
Bước chân của lão gia tử khựng lại một chút, đầu vẫn không quay lại, Bảo Lâm Thục Hoàn ra, có gì muốn nói thì cứ nói với bà ấy.
Ném lại câu đó xong, lão gia tử đi thẳng vào nhà.
Năm phút sau, dì Lâm bước ra, trước ánh mắt kinh ngạc của bà lão, nhàn nhạt nói...
Ôn lão phu nhân, đã lâu không gặp...
Duyên phận mà ông trời đã định sẵn, cho dù xoay chuyển bao nhiêu lần vẫn quay về điểm ban đầu.
Ôn lão phu nhân và Lâm Thục Hoàn đã biết nhau gần 30 năm, mỗi lần gặp mặt đều kết thúc trong không vui, thậm chí đã từng cạch mặt nhau, chuyện cãi vã giữa hai người đã chẳng còn xa lạ gì.
Nhưng lần này, lúc vị Ôn lão phu nhân mồm mép chưa từng nhường nhịn ai kia nhìn thấy Lâm Thục Hoàn thì lại không kìm được nước mắt, quỳ thụp xuống.
Lâm Thục Hoàn vội đỡ bà dậy, Ôn lão phu nhân, bà không nợ tôi cái gì, đừng làm vậy tôi nhận không nổi.
Thục Hoàn, xin lỗi.
Năm đó bác...
Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, tôi đã quên rồi.
Bác ngồi đi. Lâm Thục Hoàn bình tĩnh dìu bà đến chiếc bàn đá ngồi xuống, rót cho bà một ly trà.
Bác biết con không muốn nhắc nhưng mà...!bác không thể không nhắc...
Vì đứa cháu duy nhất của bà, giờ mặt mũi, thể diện gì bà cũng có thể vứt bỏ hết.
Cháu nội của bà, vì cô gái kia, đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Mấy năm nay không phải bà không phát hiện sự không bình thường ủa cháu mình nhưng không ngờ bệnh tình của nó đã trầm trọng đến mức này.
Thậm chí đi khám bác sĩ tâm lý cũng không có tác dụng rồi.
Gần đây thời gian cháu nội quay về thăm bà ít hẳn đi, hai ngày trước lúc về, khi nó báo với bà nó đã từ chức, muốn đưa cô gái kia đi kết hôn nên khoảng thời gian tới không thể về thăm bà, bảo bà phải giữ gìn sức khỏe thì bà đã gần như sụp đổ.
Bà, bởi vì lòng riêng của bản thân mà đã hủy đi đứa cháu duy nhất của mình rồi.
Hai ngày nay bà ăn ngủ không yên, cuối cùng vẫn quyết định tìm đến nhà họ Sầm.
Bà chỉ muốn gặp cô gái đó, cầu xin cô đi gặp cháu mình một lần, cầu xin cô cứu nó một lần.
Bà chỉ có một đứa cháu này thôi !
Năm đó, nếu không phải vì chuyện tìm người nối dõi tông đường, bà cũng không làm chuyện chia rẽ uyên ương, tìm cách tách cô gái mà đứa con trai mình kết giao mấy năm trời, cô gái mà bác sĩ đã bảo là khó có khả năng sinh con kia