Ba ngày sau, khi Quan Viện Viện đi công tác về đến nhà thì đã là 7 giờ tối.
Mấy ngày nay tuy rằng giận dỗi với hán nhưng cũng bởi vì có hắn ở nhà lo cho con gái, cô ở bên đó làm việc thực sự cực kỳ yên tâm, không còn lo trước lo sau, xử lý công việc hiệu quả hơn hẳn.
Quả Quả... Cô vừa đẩy cửa, vừa cởi giày, vừa gọi con gái.
Chỉ có điều, cô gọi liền hai tiếng vẫn không ai trả lời, cô cởϊ áσ khoác, nhấc cặp công văn đi vào, phòng khách đang sáng đèn nhưng chẳng có ai, đi đâu cả rồi ? Lạ thật !
Cô đang định lên tiếng gọi thì đã nghe trong bếp vọng ra tiếng cười giòn giã của con gái, Oa, đẹp quá !
Hai cha con đang làm gì vậy ?
Đặt áo khoác và cặp công văn xuống sofa, cô bước khẽ vào trong...
Vừa đến gần bếp đã thấy con gái đang đứng trên ghế chăm chú nhìn gì đó còn bên cạnh con bé là...
Quan Viện Viện hít sâu một hơi, sao lại là phụ nữ ?
Bà là ai ? Sao lại ở nhà tôi ? Phản ứng đầu tiên của cô chính là nghiêm giọng chất vấn sau đó bước nhanh vào bếp.
Nghe âm thanh, Quả Quả và Tiêu Dật Hoa cùng quay đầu lại...!
Mẹ, mẹ về rồi ! Quả Quả vui vẻ nhảy xuống khỏi ghế, nhào vào trong lòng mẹ.
Quan Viện Viện ôm lấy con, ngẩng đầu ngạc nhiên nói, Liên phu nhân, sao bà lại ở nhà tôi ?
Tuy Quan Viện Viện và vị Liên phu nhân nổi tiếng tùy hứng này không có bao nhiêu giao tình nhưng đều là người trong cùng một vòng xã giao đó, không có chuyện không biết nhau.
Nhưng chẳng thân thiết là mấy mà thôi.
Cô nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Sầm Chí Tề đâu.
Đôi mày thoáng chau lại, hắn rốt cuộc có ý gì ? Tự dưng trong nhà có thêm vị Liên phu nhân này, lại cùng con gái ở trong bếp.
Hai người đang làm gì vậy ?
Cô quét mắt qua bàn bếp, bên trên có hai dĩa sứ đựng đầy những miếng trái cây được điêu khắc thành đủ các loại động thực vật rất tinh xảo.
Liên phu nhân biết làm cái này ?
Không phải chứ ?
Mà cô cũng không nghĩ ra được tại sao vị Liên phu nhân này lại xuất hiện ở nhà mình.
Trên mặt Tiêu Dật Hoa thoáng lộ ý cười, vẻ rất thành khẩn, Quan tiểu thư, ờ, không, Quan tiểu thư nghe xa lạ quá, dì gọi Viện Viện nhé ?
Bà cởi tạp dề, tao nhã nhấc dĩa trái cây lên, Chúng ta ra ngoài từ từ nói chuyện thì hay hơn.
Trong phòng khách, Quả Quả say sưa nghịch những miếng trái cây trong dĩa kia, Tiêu Dật Hoa mang bình trà mới pha nóng hổi thơm lừng ra, rót ra hai li, Nào, thử tay nghề của dì xem.
Tuy Quan Viện Viện khá là khó hiểu trước biểu tình như ta đây là chủ nhà của Tiêu Dật Hoa nhưng ai bảo cô không giỏi chuyện bếp núc, mà theo lời bà nói, nguyên nhân mà bà xuất hiện ở đây nói ra rất dài, năm mười câu nhất định không nói hết.
Nên OK, cô để bà đi pha trà.
Nâng tách trà lên nhấp thử một ngụm, cảm giác khá là ngon, Quan Viện Viện lần nữa hỏi, Liên phu nhân, giờ có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao bà ở đây được chưa ?
Dì đến thăm Chí Tề.
Nghe nói hai người sắp kết hôn ?
Tiêu Dật Hoa cũng nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn Quan Viện Viện.
Kết hôn ? Quan Viện Viện nhướng mắt, bình tình nhìn Tiêu Dật Hoa, Sao bà biết ?
Đúng là hắn có nói đến kết hôn nhưng cô còn chưa đồng ý mà chỉ ngầm cho phép hắn ở lại đây mà thôi.
Có lẽ là vì luyến tiếc cảm giác ấm áp trong đêm mưa gió đó, hoặc có lẽ là vì một mình chống đỡ quá lâu sẽ thấy mệt, ngẫu nhiên có một bờ vai để dựa vào cảm giác cũng không tệ.
Cô đã từng vì một mối tình thầm lặng mà cố chấp mười mấy năm, cuối cùng khiến cho bản thân chật vật đến tệ hại, thậm chí phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt khinh thường, cô không quan tâm nhưng đối với tình yêu đã không còn bao nhiêu ảo tưởng nữa rồi, đối với hôn nhân cũng vậy.
Cô với Sầm Chí Tề đều là người khuyết thiếu về mặt tình cảm, điều này có sửa được hay không không ai biết.
Sự do dự của cô là bởi vì không biết liệu bản thân có thích hợp với cuộc sống hôn nhân hay không.
Từ nhỏ đến lớn đã chứng kiến bao nhiêu cuộc hôn nhân thất bại, cô không hề có chút lòng tin nào cả.
Nếu như thử rồi thất bại sẽ chỉ khiến đứa nhỏ càng thêm đau khổ mà thôi.
Nếu như không phải hắn kiên trì theo đuổi, cô nghĩ có lẽ con gái cũng sẽ hỏi về ba nhưng sẽ không có thói quen có người kia ở bên cạnh chăm sóc như bây giờ, nếu sau này không có cũng