Sau khi ở trên biển trải qua một đêm kíƈɦ ŧìиɦ vô hạn, Trang Lâm không biết mình được hắn đưa cô về biệt thự lúc nào, bằng cách nào.
Buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng, gió biển mang theo vị mặn và hương hoa thơm lừng vào căn phòng hai người đang ôm nhau ngủ.
Trang Lâm mở hé mắt, lười biếng xoay đầu nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, ngửi mùi gió biển và hương thơm của rất nhiều loại hoa khác nhau, không kìm lòng được than nhẹ một tiếng, buổi sáng ở đây thật đẹp, đẹp đến lòng người say.
Lần trước lúc đến cùng với Mẫn Mẫn, tuy rằng đã biết cảnh đẹp ở đây như tranh nhưng bởi vì trong lòng còn vướng mắc quá nhiều chuyện nên tâm tình đương nhiên không giống bây giờ.
Đây mới là nghỉ ngơi thật sự, đúng không ?
Đang nghĩ miên man, thắt lưng chợt bị siết chặt sau đó cả người bị kéo về phía hắn, lưng dán lên lồng ngực rắn rỏi kia.
Đầu cô khẽ cọ vào ngực hắn, cực kỳ hưởng thụ cảm giác thân mật thế này.
Sự dịu dàng này đối với phụ nữ mà nói, đúng là một loại trầm mê không cách nào thoát ra được.
Quan Dĩ Thần lười biếng cất giọng, Chào buổi sáng.
Chào.
Cô mỉm cười.
Hôm nay muốn làm gì ? Tay hắn xuyên qua những sợi tóc đen bóng của cô, cằm cọ lên bờ vai mảnh khảnh, hơi thở nóng rực thổi qua chiếc gáy trắng nõn.
Gì cũng được, giờ mấy giờ rồi ? Á Á đã dậy chưa ?
Yên tâm đi, con đã ăn sáng rồi, đang chơi ngoài bãi cát.
Hắn nhẹ nhàng xoay cô lại, triền miên hôn.
Một buổi sáng tốt đẹp như vậy, không làm chút vận động thì thật uổng phí.
Ăn xong bữa sáng, hắn nói muốn đưa cô đi lặn, tất cả dụng cụ lặn đều đã chuẩn bị xong, Á Á đang chơi ngoài bãi cỏ rất không tình nguyện ở nhà, cứ đòi được đi theo ba mẹ.
Nếu Á Á là con trai, Quan Dĩ Thần sẽ không lo lắng chuyện tuổi con còn quá nhỏ nhưng con gái mà, dù sao cũng yếu ớt hơn.
Vì vậy cuối cùng cả nhà đều không đi lặn mà dẫn con gái ra bãi cát chơi.
Buổi chiều, nhìn một lớn một nhỏ đang ngủ say trên giường, hắn không đánh thức hai mẹ con mà tự ra biển lặn.
Đợi đến khi hắn quay vào bờ thì hoàng hôn đã buông xuống, ráng chiều đỏ rực cả một góc trời, cởi bộ đồ lặn nặng nề ra, hắn thoải mái nằm ngửa người trên bãi cát nghỉ ngơi.
Đã lâu không chơi môn này, lặn hơn một giờ mới lên đúng là hơi quá sức.
Dĩ Thần!
Giọng nói mềm mại từ xa truyền lại, hắn ngoảnh đầu lại, Trang Lâm trong chiếc váy dài màu trắng, thanh thoát như một thiên sứ đang chậm rãi đi về phía hắn, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
Ánh nắng cuối ngày rơi trên người cô, ánh lên gương mặt ngời sáng khiến hắn nhìn mà không dời mắt đi được.
Trên người cô luôn có một thứ gì đó mà đáy lòng hắn luôn khao khát, một thứ gì đó thuộc về gia đình.
An tĩnh, thoải mái, ấm áp!
Á Á đâu ? Hắn đệm tay sau đầu nhìn cô gái đang an tĩnh ngồi bên cạnh mình.
Con đang xem hoạt hình.
Em mệt lắm sao ?
Không mệt.
Hắn không nói nữa, cô cũng im lặng, vòng tay qua gối ngồi đó thưởng thức cảnh đẹp lúc hoàng hôn, thưởng thức ráng chiều, thưởng thức cả vẻ thoải mái nhàn nhã của người đàn ông bên cạnh.
Vào những lúc thế này, không thích hợp dùng ngôn ngữ để phá vỡ sự tĩnh mịch này.
Nên về rồi.
Không biết qua bao lâu, khi trời dần tối xuống, hắn đứng lên, chìa tay về phía cô.
Cô mỉm cười đưa tay cho hắn để hắn dễ dàng kéo cô lên, cùng nhau tay trong tay rời đi.
****
Ba ngày sau, dưới ánh hoàng hôn, chiếc du thuyền đưa họ trở về.
Mấy ngày nghỉ này, đẹp như một giấc mộng.
Thật không đành lòng.
Lúc này, hắn đang ngồi ở ghế lái, hai tay gác lên vô lăng còn cô, đang ngồi trên chân hắn, Amour chậm rãi hướng về phía trước.
Lần sau có rảnh lại dẫn em ra biển, chỉ hai chúng ta.
Có thể tùy ý lăn giường, lăn lúc nào, thế nào, cũng được.
Còn Á Á ?
Ừm, để con theo ba mẹ mấy ngày cũng được mà, đi nghỉ trăng mật anh đưa em đi lặn.
Chuyện hôn lễ, em chưa chuẩn bị gì!
Không sao, em chỉ cần làm một cô dâu xinh đẹp là được.
Nhưng ông chủ lớn như anh công việc bận rộn mà, một tháng sau thực sự có thể rút ra thời gian đi hưởng tuần trăng mật không đấy ?
Có bận hơn nữa cũng rút ra được thời gian.
Đây là điều mà hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được.
Dĩ Thần! Cô ngước lên nhìn hắn.
Hử ?
Dĩ Thần!
Sao vậy ?
Không có gì, tự dưng muốn gọi tên anh thôi.
Hắn cúi xuống, đang định hôn cô!
Quan tiên sinh, Quan phu nhân, xin lỗi đã làm phiền.
Vì sự an toàn, chỗ này cứ giao cho tôi đi.
Là Andrew đang dắt tay Á Á đứng ở cửa buồng lái.
Trang Lâm xấu hổ đến đỏ bừng mặt, trời ạ, thật mất mặt quá đi !
Đến bến tàu Keppel thì màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đường ấm áp chiếu xuống, ánh lên mặt nước dập dềnh.
Quan Dĩ Thần xuống trước, Trang Lâm và con gái đứng ở đầu thuyền, cô đỡ cho con gái xuống trước.
Cuối cùng, chỉ còn một mình cô đứng trên thuyền, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, cả làn váy dài bằng lụa.
Có muốn nhảy thêm lần nữa không ?
Quan Dĩ Thần giang hai tay ra, trên môi là nụ cười