« Chuyện này chúng ta tạm thời đừng bàn tới.
Sếp em ra rồi, em phải làm việc đã.
»
Vừa cất điện thoại vào thì đã thấy Vu Trinh Nhàn đi đến ném thẳng phần văn kiện cô vừa mới đưa lúc nãy lên bàn, Trang Lâm, cho dù cô đảm nhiệm chức trợ lý của ông chủ thì cũng là chuyện của ngày mai.
Phiền cô đặt tâm tư vào công việc một chút, đừng phạm những sai lầm cấp thấp như vậy có được không ? Công ty trả lương là để cô làm việc.
Làm lại cho tôi.
Xin lỗi. Trang Lâm đỏ mặt nói xin lỗi, cô đã nhìn ra một vài chỗ mình đánh sai.
Trời ạ, hôm nay đầu óc cô sao thế này ?
Sửa sang lại rồi in một phần mới ra, cô so lại hai lần rồi mới cầm vào đưa cho Vu Trinh Nhàn, Xong rồi. Cô đặt văn kiện xuống bàn.
Vu Trinh Nhàn nhướng mày nhìn cô, Lần này không đến nỗi.
Pha thêm cho tôi một ly cà phê nữa.
Thế là, chỉ đành đến phòng uống trà pha thêm một ly cà phê nữa mang vào.
Xin hỏi tôi đã làm gì khiến chị phật ý sao ?
Bằng không tại sao mới sáng sớm đã tỏ vẻ bất mãn và làm khó cô đủ điều như vậy ? Trễ 15 phút thôi mà, cần gì phải thế ?
Vu Trinh Nhàn nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi nói, Không.
Câu trả lời gọn gẽ mà vô lễ, mang theo một chút ý xem thường.
Trang Lâm đứng đó, cảm thấy mình như một đứa ngốc vậy sau một thoáng mới bực dọc đi ra ngoài.
Thật là một ngày xui xẻo gì đâu !
Về đến bàn làm việc, điện thoại của cô rung lên, là Quan Dĩ Thần.
Cầm lấy điện thoại đi về phía phòng uống trà, Xong việc chưa ? Hắn hỏi.
Tàm tạm.
Anh sao ? Đang làm gì ?
Nghe tiếng ông xã đại nhân, tâm tình đang bực dọc của cô cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
Ừ, đang ở công ty.
Cái vị Vu tiểu thư kia có gây thêm phiền phức gì cho em không ? Hắn hỏi bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
Đã nói không có rồi mà, đã giải quyết xong rồi. Cô thực sự rất muốn mắng Vu Trinh Nhàn một trận nhưng đây là công ty, tai vách mạch rừng.
Hơn nữa ngày mai cô đã bị điều đến làm việc ở chỗ của Phil, trời ạ, chỉ nghĩ đến đây thôi là đã bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Tối nay về nhà phải suy nghĩ kỹ càng chuyện từ chức mới được.
So với việc làm trợ lý cho Phil, cô thích làm công việc biên tập của mình hơn, tuy rằng tính tình Vu Trinh Nhàn khó hầu hạ nhưng so với người đàn ông người Pháp kia, cô tình nguyện chịu đựng tính khó chịu của cô ta hơn.
Thật sự không sao chứ ? Quan Dĩ Thần vẫn chưa yên tâm.
Không sao thật mà.
Anh bận việc đi.
Trưa nay cùng nhau ăn cơm ?
Được.
Ừ, vậy đợi lát nữa anh qua đón em.
Ngắt điện thoại, cô mới xoay người định đi thì nhìn thấy Vu Trinh Nhàn đang đứng ở cửa phòng uống trà, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô...
Bạn trai ?
Không phải. Trang Lâm nhàn nhạt cười, Chồng tôi.
Nói rồi bỏ đi, bỏ lại Vu Trinh Nhàn với vẻ mặt khó tin đứng đó.
***********
Gần đây xuân quang đắc ý quá nhỉ ?
Sầm Chí Quyền mang hai ly cà phê ra, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Quan Dĩ Thần, lên tiếng trêu.
Quan Dĩ Thần cất điện thoại vào, liếc hắn một cái, Người xuân quang đắc ý là cậu mới phải chứ ?
Vẻ mặt của Sầm tổng tài không phải xuân quang đắc ý thì là gì đây ?
Nhưng mấy năm qua vẻ mặt cậu ta lúc nào mà chẳng thế ?
Ờ, ra đảo nghỉ ba ngày, có chút thu hoạch nào không ? Sầm Chí Quyền ngồi xuống đối diện, nhấp một ngụm cà phê, lơ đễnh hỏi.
Tàm tạm. Nhớ lại ba ngày nghỉ trên đảo, Quan tổng tài cực kỳ hài lòng, chỉ có điều, ở trước mặt Sầm Chí Quyền, hắn cố gắng không quá tỏ vẻ rêu rao mà thôi.
Show love không phải phong cách của hắn.
Chỉ tàm tạm thôi sao ? Sầm Chí Quyền nhướng mày, Tôi thấy đâu chỉ có vậy, du thuyền, chụp ảnh cưới, trời xanh mây trắng nắng vàng lại còn hoa tươi, phụ nữ khó chống đỡ nhất là mấy thứ này, vậy mà cậu còn chưa giải quyết xong cô ấy sao ?
Ai nói tôi chưa giải quyết xong ? Quan Dĩ Thần bất mãn trả lời.
Ờ, giải quyết xong là tốt.
Vậy cứ thế mà tiếp tục, đảm bảo cả đời này cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện rời xa cậu.
Mấy năm trước tôi đã sớm nói với cậu rồi, phụ nữ là phải dỗ ngọt, dỗ đến khi nào cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu, sớm làm theo thì làm gì cô ấy đòi li hôn ?
Thực ra, hạnh phúc của phụ nữ rất đơn giản.
Vững chãi, lãng mạn, chu đáo, tinh tế, cộng thêm thành tâm thành ý, như vậy là đủ hạnh phúc một đời rồi.
Thực ra, làm cũng không khó. Điều này Quan Dĩ Thần đã hiểu một cách sâu sắc.
Tuy nói là dỗ ngọt nhưng dỗ ngọt cũng phải mang theo lòng thành, cũng không phải chỉ dỗ cho cô ấy vui mà là thật lòng muốn nhìn thấy cô ấy vui, như vậy bản thân mình cũng vui.
Đương nhiên không khó.
Tôi thấy cậu làm rất vui vẻ.
Sầm Chí Quyền cười, chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng, thực ra vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thứ để học.
Được rồi, chuyện riêng quản gia xong, giờ chúng ta nói chuyện của Recell đi. Sầm Chí Quyền đặt ly cà phê xuống, thu lại ý cười, Nhưng nói đi phải nói lại, cậu muốn gia nhập vào Recell là vì chuyện công hay chuyện tư ?
Cậu nói thế