Cửa vừa mở đã thấy Sầm Chí Tề cả người ướt đẫm đứng đó, lúc nhìn thấy cô vẻ căng thẳng trên mặt rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
Đưa tay lau đi nước mưa trên mặt, Quả Quả đâu ?
Ờ, thì ra là đến đón con gái !
Cô lạnh nhạt nói, Còn đang chơi trong phòng Á Á.
Sau đó hai người cứ im lặng như thế đứng ở cửa.
Hai người làm gì vậy ? Trang Lâm đi qua tò mò nhìn cả hai, Chí Tề, vào nhà ngồi đi.
Ờ, được.
Quan Viện Viện nép người sang một bên để hắn đi vào sau đó đóng cửa.
Bên ngoài mưa lớn lắm sao ? Trang Lâm nhìn mái tóc ướt của Sầm Chí Tề hỏi.
Em quên mang dù.
Cởi chiếc áo khoác đã ướt treo lên giá áo, Sầm Chí Tề bước đến sofa ngồi xuống.
Em ăn tối chưa ?
Chưa.
Trong nhà còn bít tết đã chiên sẵn với canh nấm, em có muốn ăn tạm không ?
Lúc nói câu đó, Trang Lâm đã đi về phía phòng bếp.
Sao cũng được, em đói sắp chết rồi, chị cứ để em làm.
Hắn làm sao dám để một phụ nữ có thai phục vụ mình chứ, vừa nói vừa vội vàng đứng dậy.
Trang Lâm quay đầu, nhìn lướt qua Sầm Chí Tề lẫn Quan Viện Viện, Được, Viện Viện, em giúp cậu ấy làm nóng bít tết và canh một chút.
Trong tủ lạnh còn thức ăn, hai người xem muốn ăn gì thì tự quyết định là được.
Chị đi xem Á Á và Quả Quả thế nào.
Nói rồi cô xoay người rời khỏi phòng bếp nhường lại không gian cho hai con người kỳ lạ này giải quyết chuyện riêng của mình.
Chẳng qua, rõ ràng là Trang Lâm đã đánh giá hai người quá cao.
Anh tự làm đi.
Quan Viện Viện trước giờ chẳng giỏi việc bếp núc, tối nay đương nhiên không phải ngoại lệ.
Nếu hắn đói bụng thì có thể tự mình ra tay, cần cô vào bếp làm gì cho vướng bận tay chân.
Hừ, tự làm thì tự làm, Tề thiếu gia buồn bực đi vào bếp.
Quả Quả biết ba qua đón hai mẹ con, vội vàng từ trong phòng chạy thẳng vào bếp, líu ra líu ríu nói không ngừng.
Quan Viện Viện ngồi ở sofa uống trà nhìn cảnh đó mà cảm thấy cực kỳ khó tin, tại sao tình cảm giữa hai cha con này lại có thể trở nên sâu đậm trong thời gian ngắn như vậy được ? Chẳng lẽ là bởi vì quan hệ huyết thống sao ?
Còn bọn họ lại dường như quay trở lại giai đoạn tranh chấp không ngừng như lúc trước, mà không phải, lúc trước còn có tranh chấp nhưng tình trạng hiện giờ của họ, phải gọi là chiến tranh lạnh mới đúng.
Lúc đầu là hắn đơn phương chiến tranh lạnh với cô, về sau cô cũng lười lấy lòng hắn, tình hình cứ thế căng thẳng đến bây giờ.
Nếu như không có con gái, liệu bọn họ có!
Mẹ, con còn muốn ăn bít tết chung với ba.
Quả Quả vui vẻ từ phòng bếp chạy ra báo cáo với cô.
Thường thì sau khi ăn tối, cô sẽ không cho con gái ăn thêm gì nữa, chỉ đến trước khi đi ngủ mới uống một ly sữa, đây là thói quen cô vẫn luôn duy trì.
Nhưng lúc này xem ra khó mà ngăn được sự hào hứng muốn ăn cùng ba mình của con gái rồi, nhưng chắc con bé cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Cô gật đầu, Được, ăn xong nhớ súc miệng.
Được mẹ cho phép, Quả Quả hớn hở chạy như bay vào bếp, cùng ba mình chia sẻ bữa tối muộn.
****
Sầm Chí Tề đến đây, ngoại trừ đón vợ con về tiện thể đưa ảnh chụp hôm đám cưới cho Trang Lâm luôn.
Hắn đã rửa ảnh ra, còn nhờ người làm thành một quyển album thật đẹp.
Mấy phụ nữ, cả lớn lẫn nhỏ xem hình mà vui vẻ vô cùng.
Có chút khát nước, hắn nhìn sang ly trà không trong tay Quan Viện Viện, đưa tay ra, lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã lấy nó vào tay.
Làm gì vậy ? Cô ngước lên nhìn hắn.
Uống trà.
Hắn sảng khoái đáp, tự rót cho mình một ly, một hơi uống cạn.
Ly gì mà nhỏ thế này ? Còn không đủ hắn uống một hơi, thật không biết các chị em phụ nữ sao lại thích mấy thứ nhỏ xíu như đồ chơi này nữa.
Anh không biết đi lấy cái ly mới sao ? Cô trừng hắn.
Sao anh lại phải đi lấy ly mới ? Hắn nhìn lại cô.
Đó là ly của em.
Ai quy định chồng không thể dùng ly của vợ uống trà ?
Ai quy định chồng thì có thể dùng ly của vợ uống trà ?
Ba, mẹ, hai người đang cãi nhau sao ?
Quả Quảngạc nhiên nhìn ba mẹ sau đó nhìn sang Trang Lâm và Á Á.
Hai người đồng thời quay đầu, môi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, khó được khi đồng thanh đáp, Không có.
*****
9 giờ rưỡi tối, trời còn đang mưa
Trong xe cực kỳ yên ắng.
Quả Quả ở băng sau đã ngủ mất, gần đây do vẫn luôn phải tăng ca, giấc ngủ cực kỳ không đủ, Quan Viện Viện cũng mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Sầm Chí Tề mím môi nhìn sang cô, cuối cùng thở hắt một hơi thật dài.
Thôi vậy, tức giận gì chứ ? Cũng không phải hắn không biết người cô vẫn luôn giữ trong lòng là ai.
Chỉ là, hắn tưởng rằng cho dù không thể khiến cô lập tức thích mình, ít ra những cố gắng sau này của hắn sau khi kết hôn hắn cho là cô nhìn thấy được.
Nhưng tại sao cô vừa thấy anh ba thì!
Cô cũng không làm ra chuyện gì trái lẽ nhưng những câu cô thổ lộ trước biển hôm đó lại cứ khắc sâu trong đầu hắn, trong lòng hắn, khiến ngay cả dũng khí chất vấn hắn cũng không có, chỉ có thể rầu rĩ buồn bực một