Cửa vừa mở đã thấy Sầm Chí Tề cả người ướt đẫm đứng đó, lúc nhìn thấy cô vẻ căng thẳng trên mặt rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
Mưa, càng lúc càng nặng hạt hơn.
Xe ngừng ở trong sân, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng mưa đập vào kiếng xe cùng tiếng lá xào xạc mỗi khi có trận gió thổi qua, ngoài ra chẳng còn gì hết.
Sau khi cô nói ra câu đó, Sầm Chí Tề cứ lẳng lặng ngồi nhìn cô như thế, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào, còn cô, đương nhiên cũng chẳng sợ sệt gì cứ thế mà nhìn hắn.
Nếu như không nghe tiếng của Quả Quả bởi vì ngủ không thoải mái mà giật mình tỉnh giấc thì bầu không khí cứng nhắc này không biết còn tiếp diễn đến lúc nào.
Giờ không phải là lúc cãi nhau !
Xuống xe, bung dù, ôm con gái vào trước.
Quan Viện Viện đi theo phía sau, cả người đã ướt gần hết, sau khi bảo hắn đưa con gái về phòng thì cô cũng đi về phòng mình.
Vừa mới xả đầy một bồn nước ấm định thoải mái ngâm mình một chút, quần áo còn chưa kịp cởi thì cửa phòng tắm đã bị người dùng sức đẩy ra, hắn vẻ mặt tức giận xông vào.
Em muốn tắm.
Anh đi được rồi.
Đi đâu ? Hắn từng bước ép sát đến, mãi đến khi ép cô vào góc phòng, đưa hai tay chống lên tường, nhốt cô trong đôi cánh tay mình, quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với cô.
Nực cười, Tề thiếu gia anh ở bên ngoài hang ổ nhiều như vậy, thích đi đâu mà chẳng được, ai mà quản được anh.
Nhớ lại giọng nũng nịu của cô gái tên Luna trong điện thoại lúc nãy là cô đã thấy khó chịu rồi, còn cô nàng nào lần trước nữa.
Thôi kệ đi, phụ nữ của Tề thiếu xếp hàng vòng quanh Paris vẫn còn dư, còn nào có tâm lực nhớ nhiều như vậy?
Em là vợ anh, em có thể quản anh.
Chính bởi vì cô không thèm để ý nên hắn mới càng buồn bực.
Nực cười, em là vợ anh thì phải quản anh sao ? Sao anh không tự đi quản nửa người dưới của mình cho tốt đi ?
Anh quản vậy còn không tốt sao ? Anh có bao giờ giấu diếm em làm loạn với những người khác đâu ?
Đừng nói là làm loạn, sau khi kết hôn, ngoại trừ tiếp xúc trong công việc ra hắn chưa bao giờ cùng bất cứ cô gái nào trò chuyện, ăn cơm hay đi bar, mỗi ngày công việc vừa kết thúc thì đi đón con tan học, làm cơm, thu dọn nhà cửa, hắn cảm thấy bản thân mình đã làm tốt lắm rồi.
Lúc đàn ông làm loạn với người khác ngoài vợ ra, có ai chịu thừa nhận đâu ?
Quan Viện Viện, em không tin anh như vậy, anh có thể xem như em đang ghen.
Cú điện thoại vừa nãy là do những người kia lấy điện thoại của Tiểu Cao gọi cho anh, không liên quan gì đến anh.
Buồn cười thực đó, ai ghen chứ ?
Quan Viện Viện, thừa nhận em quan tâm anh thì có sao đâu ? Rối rắm những chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì ? Hắn đưa tay giưa lấy cằm cô, bắt cô ngước lên nhìn thẳng vào mình.
Em là vậy đó, nếu anh không chịu nổi thì có thể đi.
Nói cô nhỏ mọn ? Còn hắn chắc không phải ?
Vô duyên vô cớ chiến tranh lạnh với cô, giờ lại còn vì một cú điện thoại ép cô thừa nhận mình đang ghen, đang quan tâm hắn ?
Logic gì vậy ?
Trong lòng cô đúng là có chút không vui nhưng không phải ghen !
Điểm này cô sẽ không thừa nhận.
Chắc là chẳng có người phụ nữ nào sau khi kết hôn, bất kể có yêu hay không mà nửa đêm nửa hôm biết được có người phụ nữ khác gọi điện thoại rủ chồng mình cùng ra ngoài lại vui cho nổi.
Cô cũng đâu có cản hắn, giờ hắn hoàn toàn có thể đi mà.
Chỉ có điều, nếu đi rồi!
Quan Viện Viện, em nói vậy là có ý gì ?
Sắc mặt hắn trầm xuống, bàn tay đang bấu lấy cằm cô càng thêm dùng sức.
Ý em chắc anh hiểu rõ.
Trước khi kết hôn em đã nói, nếu như anh không thể chấp nhận em như vậy thì có thể li hôn.
Một tiếng « rầm » lớn dọa Quan Viện Viện sợ nhảy dựng.
Là tiếng hắn hung hăng đấm vào bức tường phía sau cô.
Sắc mặt hắn càng thêm khó coi thấp giọng quát, Quan Viện Viện, em có gan nói lại lần nữa xem ?
Sao lại không dám chứ ?
Cô chịu đủ cái tính bốc đồng của hắn rồi.
Sầm Chí Tề, anh cảm thấy chúng ta thực sự thích hợp sao ?
Những cố gắng của hắn cô dĩ nhiên nhìn thấy nhưng thái độ lúc nóng lúc lạnh của hắn khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Cô biết cô không phải dạng phụ nữ biết ngọt ngào lấy lòng đàn ông, ngay cả hạ thấp thái độ xuống một chút cô cũng không quá biết, dạng phụ nữ như cô chắc chẳng có mấy người đàn ông chịu được.
Mà người phong lưu thành tính như hắn, đã quen được phụ nữ chìu chuộng lấy lòng, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi thôi.
Nếu như thực sự chịu không nổi, nhân lúc tổn thương lẫn nhau còn chưa sâu kết thúc sớm thì tốt hơn.
Cô đã quen chuyện gì cũng một mình gánh vác nhưng hắn sau khi tập cho cô ỷ lại vào mình thì lại bắt đầu lạnh nhạt, xa cách, sự chuyển biến như vậy, tuy ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh như thường nhưng trong lòng thực ra lại rất bất an.
Mới có bao lâu đâu thì đã quen có một người khác ở bên cạnh bầu bạn rồi ? Nếu như thời gian lâu hơn một chút, vậy chẳng phải hắn đã hoàn toàn xâm nhập vào thế giới riêng của cô rồi ?
Một khi đã quen chuyện có một người khác bầu bạn sau đó lại mất đi, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi !
Vậy em cảm thấy thế nào mới thích hợp ? Giống như anh ba anh vậy sao ?
Cô trợn to mắt, không hiểu hắn đột nhiên nhắc đến anh Chí Vũ là có ý gì.
Sự ngạc nhiên của cô bị hắn lý giải rằng cô đang chột dạ, lòng chợt lạnh xuống, Anh biết trong lòng em, anh vĩnh viễn không thể so được với anh ba nhưng em đừng hòng nghĩ tới chuyện li hôn.
Hắn rụt mạnh tay về, sầm mặt rời đi.
Năm giây sau, cửa bị hung hăng sập lại.
Sau đó không lâu, ngoài sân truyền đến tiếng động cơ xe.
Tốt lắm, đi rồi !
Chỉ còn lại một mình cô !
Sức lực toàn thân như bị rút hết, cả người Quan Viện Viện trượt xuống sàn, co lại thành một cụm.
Không khóc, cô phát hiện bản thân không khóc được, hoàn toàn không có một giọt nước mắt nào.
Rõ ràng trong lòng đau đớn một cách kỳ lạ nhưng lại không chảy một giọt nước mắt nào.
Hoặc có lẽ năm đó, khi cô mới 7 tuổi, khi cô một mình trong vườn hoa khóc đến suýt ngất đi kia thì nước mắt đã chảy hết rồi ?
Không biết làm nũng, không biết lấy lòng, lại không thiện lương, có lẽ chỉ có phần đứng nhìn người khác hạnh phúc mà thôi, phải không ?
Thật mệt quá ! Mệt mỏi quá !
Không biết ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo bao lâu, cuối cùng cô đứng dậy, lúc muốn rửa mặt, qua gương nhìn thấy chính mình, gương