Sầm Dung Cần thấy cô ra, gương mặt vốn không chút biểu cảm nhu hòa hơn mấy phần nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng không có hành động nào quá mức.
Chuyện của phụ nữ, chúng ta ra ngoài nói đi.
Sau khi Hoa Lôi bị Sầm phu nhân kéo ra ngoài ban công ngồi Sầm Chí Quyền mới mang mấy ly nước ép trái cây ra, ngoại trừ Trình Chi Nam nể mặt nhấp mấy ngụm ra, mấy người còn lại đều không ai đụng đến.
Nước trái cây là của chị em phụ nữ, thật sự không hợp khẩu vị.
Đã đỡ chút nào chưa? Sầm Chí Quyền mặc kệ bọn họ, ngồi xuống nhìn Sầm Dung Cần hỏi.
Chuyện nhỏ thôi. Hắn nhàn nhạt đáp.
Hôn lễ của Chí Viễn là vào tuần sau.
Em sẽ sắp xếp thời gian.
Anh tư, vậy bao giờ mới tới hôn lễ của anh đây? Trình Chi Nam nhấp thêm một ngụm nước trái cây, nhịn không được lại lên tiếng.
Nhiều chuyện.
Sầm Dung Cần lườm hắn.
Cũng đúng, trước giờ em luôn nhiều chuyện mà. Trình Chi Nam chẳng hề để ý cười hề hề, lại quay sang Sầm Chí Huân, Còn anh nữa, anh sáu, anh tư tốt xấu gì cũng đã kết hôn rồi li hôn còn anh, bao giờ mới tới anh đây ?
Ông Lý của tập đoàn Khoa học kỹ thuật Ái Khang mấy hôm trước uống trà với ông nội. Nãy giờ vẫn ngồi im không nói, Sầm Chí Huân chợt ung dung nói.
Ái Khang ? Lý Lạc San ? Cô gái ấy không tệ.
Lý tiểu thư người ta không phải nhìn trúng anh. Sầm Chí Huân bĩu môi.
Chẳng lẽ nhìn trúng em sao ?
Người ta chọn Cần thiếu gia rồi. Hắn ngẩng lên nhìn Sầm Dung Cần.
Ngụm nước trái cây trong miệng Trình Chi Nam suýt nữa thì phun ra hết.
******
Nước trái cây trong miệng Trình Chi Nam còn chưa phun ra thì đã thấy Sầm Dung Cần nãy giờ vẫn ngồi im lặng ở sofa vụt đứng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Sầm Chí Huân chằm chằm, Thứ cậu không muốn thì đừng đẩy lên người tôi.
Tôi không phải thùng rác, không nhận bất cứ thứ gì mà cậu ném vào đâu.
Sầm Chí Huân cũng ung dung đứng dậy, Không ai xem anh như thùng rác.
Cơ hội này là do ba đích thân tới chỗ ông nội giành giật được.
Về nói với ông ấy tôi đây không thèm.
Thèm hay không là chuyện của anh.
Vậy thì đừng nhắc tới nó trước mặt tôi.
Nhắc cũng nhắc rồi, vậy thì sao ?
Hai người vóc dáng không kém nhau là bao, cách một bàn trà nhìn nhau nảy lửa, bầu không khí giương cụt bạt kiếm.
Có đại boss ở đây, Trình Chi Nam không dám khiêu chiến uy nghiêm bằng không nếu hai người thực sự ra tay, đến lúc đó có khả năng hắn cũng bị dính đòn lây, thiệt thòi biết mấy.
Cho nên, ánh mắt Trình Chi Nam vẫn luôn lén lút nhìn về phía Sầm Chí Quyền nãy giờ vẫn ngồi uống nước trái cây không nói không rằng, rõ ràng là đại boss đã quyết định không xen vào chuyện giữa hai anh em này rồi.
Ở đây không chào đón cậu.
Vậy thì sao ? Chừng như Sầm Chí Huân cố tình gây sự, khóe môi câu lên nhìn người anh trai cùng cha khác mẹ, ngay cả tuổi tác cũng không xê xích nhau bao nhiêu nhưng chưa nói với nhau được mấy câu kia của mình, ánh mắt đầy ý khiêu khích.
Thì sao hở ?
Sầm Dung Cần trực tiếp dùng hành động nói cho Sầm Chí Huân biết, không nói lời nào mà vung nắm đấm qua.
Không có phòng bị, Sầm Chí Huân chật vật né tránh nhưng đồng thời cũng bị chọc tức.
Nếu như đối phương đã ra tay trước, vậy cậu cũng không khách khí nữa, dù sao cậu nhìn người anh này cũng chướng mắt lâu lắm rồi, lập tức vung tay đánh lại.
Hai vị thiếu gia không dễ chọc này lúc đánh nhau quả thực chẳng ai nhường ai.
Sầm Dung Cần thì bởi vì hai chân vừa mới khỏi, đương nhiên phải che chắn nhiều hơn.
Mới lùi về sau tránh một đòn đá qua thì đã bị Sầm Chí Huân chiếm tiên cơ, gương mặt tuấn dật lập tức bị trúng một đòn, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước đụng vào bình hoa thủy tinh ở sau lưng.
Tiếng thủy tinh vỡ lớn đễn nỗi Quan Mẫn Mẫn và Hoa Lôi đang mải nói không không lưu ý đến tình huống trong phòng khách cũng phải giật mình.
Khi thấy rõ mọi chuyện, hai người kinh ngạc trợn to mắt.
Không phải vậy chứ ? Thế nào mà chẳng nói chẳng rằng đã ra tay rồi ?
Nữa thôi ? Sầm Chí Huân trên vai cũng trúng một đòn không nhẹ nhưng vẻ mặt vẫn đắc ý nói.
Đủ rồi! Đại boss rốt cuộc lên tiếng, đều đã hơn 30 tuổi rồi, sao sớm mấy năm trước không chịu ra tay mà đợi đến giờ, không phải là trễ quá sao ?
Sầm Chí Quyền đặt ly nước trên tay xuống đứng lên, Chi Nam, bọn em không có chuyện gì thì đi trước đi.
Sau đó quay sang Sầm Dung Cần, nhìn khóe môi bị rách đang rỉ máu của hắn, Có sao không ?
Sầm Dung Cần khinh thường liếc sang Sầm Chí Huân, lấy tay chùi miệng, không nói không rằng.
Thấy hắn cũng không có việc gì, Sầm Chí Quyền nhìn sang Sầm phu nhân đang từ ban công đi vào, ngoắc tay, Sầm phu nhân ngoan ngoãn đi đến bên cạnh.
Về nhà.
Ờ. Lần này Sầm phu nhân rất nghe lời khoác tay lên cánh tay ông xã đại nhân.
Đợi khi mọi người đều đi hết, Hoa Lôi mới từ ngoài ban công đi vào, nhìn người đàn ông đã ngồi trở lại sofa không nói không rằng kia, Sao tự dưng lại đánh nhau ?
Không có gì. Hắn hời hợt đáp.
Vết thương của anh có cần xử lý một chút không ? Nhìn thì không còn chảy máu nữa, chắc là không có gì nghiêm trọng.
Không cần. Hắn ngước lên nhìn cô, Qua đây.
Làm chi ?
Bảo em qua thì cứ qua đi. Hắn vươn tay kéo cô lại, trước khi Hoa Lôi phản ứng kịp thì đã bị kéo vào một vòm ngực rộng rãi.
Sầm Dung Cần...
Đừng nhúc nhích.
Để anh ôm một lúc, một lúc thôi là được. Hắn vùi mặt vào