Hoa Lôi ! Mặt mũi của Cần thiếu gia mất sạch hết.
Đừng gọi nữa, thả em ra, em đói bụng.
Vậy rốt cuộc em có dọn về không ?
Sầm Dung Cần! Thấy hắn cứ mãi rối rắm chuyện này, Hoa Lôi chăm nhìn hắn, nhìn đến mức Sầm Dung Cần cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cái cô nàng háo sắc này, khai thật đi, đã thèm thuồng anh bao lâu rồi ?
Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì, da còn trắng hơn con gái nữa.
Không khác mấy anh tiểu bạch kiểm là mấy.
Dùng cách nói của Sầm phu nhân để hình dung, chính là một « thụ » trời sinh.
Hoa Lôi ! Cần thiếu gia tức giận thật sự ! Cô nàng này lại còn dám nói bộ dạng hắn giống trai bao ? Hắn có chỗ nào giống? Có tiểu bạch kiểm nào lại có khí phách như hắn chứ ?
Này, trước đây anh có bạn gái không ? Hoa Lôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng.
Đối với chuyện cô đột nhiên thay đổi đề tài, Sầm Dung Cần thoáng sửng sốt sau đó sắc mặt chợt thay đổi, có chút thô lỗ đẩy cô ra, từ sofa đứng bật dậy đi thẳng về thư phòng.
Cô! chắc sẽ không biết gì đâu nhỉ ?
Hắn vừa đi vừa có chút bất an nghĩ.
Nếu như cô biết hắn đã từng!
Liệu có!
Càng nghĩ trong lòng càng thắc thỏm không yên, vào đến thư phòng, hắn vô thức sập mạnh cửa lại.
*****
Hoa Lôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người đàn ông, thật lâu mới hoàn hồn lại.
Chắc không phải mối tình đầu tan vỡ, bị cô đạp trúng chỗ đau đấy chứ ?
Cũng phải thôi, nào có cô gái nào chịu được tính xấu của hắn như cô vậy đâu ?
Vô duyên vô cớ lại nổi nóng, lại bỏ lại cô một mình, vậy mà còn nói thích cô ?
Nào có ai thích người ta mà cư xử như hắn đâu chứ ?
Không cần mỗi người đàn ông đều phải giống anh hai hắn, đối với bà xã yêu thương có thừa, phủng trong lòng bàn tay như minh châu nhưng ít ra cũng đừng giống như hắn, gặp chuyện trái ý thì không nói một lời xoay người bỏ đi !
Mà cô còn chưa kịp hỏi vừa nãy tại sao hắn lại đánh nhau với em mình nữa chứ ! À mà người kia, rốt cuộc là anh hay em nhỉ ? Thực ra cô không rõ ràng cho lắm.
Bởi vì người vừa nãy đánh nhau với hắn hôm nay cô mới gặp lần đầu tiên.
Mà thôi, không quản nhiều như vậy làm gì, giằng co suốt một ngày, mệt đến nỗi eo mỏi lưng đau, bụng thì đánh trống, cứ giải quyết chuyện trước mắt đã rồi tính sau !
Trong bếp nguyên vật liệu nấu ăn rất đầy đủ nhưng cô mệt quá, không muốn nhấc tay, cũng không muốn đi xem cái người đang vô duyên vô cớ tức giận kia làm gì.
Dù sao hắn bệnh cũng khỏi rồi, không chỉ khỏi mà còn đủ sức đàn áp cô trên giường vận động cả nửa ngày, mặc kệ hắn đi.
Quay lại phòng ngủ, cô lấy túi xách của mình, lục tìm điện thoại định gọi cho Hoa An, không biết em trai có phải đã quay về Malaysia chưa nữa ?
Nhưng cô tìm thật lâu cũng không thấy điện thoại của mình đâu, thậm chí dốc ngược cả túi xách cũng vẫn không thấy.
Lạ thật đấy, sau khi cô đến đây thì đã lấy điện thoại ra đâu ?
Nhìn chung quanh một lượt vẫn không thấy, đang định ra ngoài tìm thì tầm mắt quét đến một vỏ điện thoại màu cam quen thuộc nằm ở ngoài ban công, là điện thoại của cô.
Chỉ có điều, khi cô ra đến nơi mới phát hiện điện thoại của mình đã tan xương nát thịt, hoàn toàn không thể ghép trở lại.
Trời ạ ! Hoa Lôi ngẩn người nhìn những mảnh điện thoại vỡ tung, rốt cuộc ai lại nỡ lòng ra tay với chiếc điện thoại yêu dấu của cô như vậy ?
Chỗ này của hắn trước giờ ít người đến, cho dù có đến thì cũng sẽ không vào đến tận phòng ngủ, vậy!
Sầm Dung Cần !
Cô giận đùng đùng chạy vào phòng sách.
Điện thoại của cô đắc tội gì với vị Cần thiếu gia tính tình xấu đến cùng cực này chứ ?
Sầm Dung Cần, mở cửa !
Cô tức giận đập liên hồi lên cửa thư phòng nhưng thật lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Anh còn không mở cửa là em đi đấy ! Đáng ghét, sao lại phá hỏng điện thoại của người ta chứ ?
Thật muốn mặc kệ hắn !
Vừa mệt, vừa đói lại vừa giận, không còn sức đập cửa nữa, cô xoay người rời đi.
Nhưng mới đi chưa được hai bước thì ở bên trong, Sầm Dung Cần nghe cô nói muốn đi thì vội vàng mở cửa, đuổi theo phía sau, Ai bảo em được đi ?
Nghe tiếng hắn, cô dừng bước, xoay người, chìa chiếc điện thoại đã vỡ nát ra trước mặt hắn, Chuyện tốt anh làm ?
Ánh mắt Sầm Dung Cần lóe lóe, cực kỳ trấn tĩnh đáp, Trượt tay thôi.
Trượt tay mà điện thoại có thể vỡ thành thế này ? Gạt con nít sao ?
Nhưng Hoa Lôi không rảnh để rối rắm vấn đề này.
Anh nhận điện thoại của em ?
Là ai gọi đến ? Có phải Hoa An không ?
Ai bảo em ngủ như heo vậy chi ? Nhớ tới cái tên tự xưng là « bạn trai » của cô, sự bất mãn trong lòng hắn lại bùng lên.
Vậy anh có thể không nghe mà.
Cô thu tay về.
Anh đền em một cái khác.
Một trăm cái cũng không thành vấn đề, tốt nhất là đổi luôn số điện thoại.
Đây không phải chuyện đền hay không đền, cô biết Cần thiếu gia hắn không thiếu tiền đền mấy chiếc điện thoại này nhưng lúc cần dùng