Chương kết
Sau nghi thức kết hôn buổi trưa, buổi tối là thời gian đãi tiệc.
Sau khi đôi tân nhân nhảy điệu nhảy mở màn, nhiều người lần lượt kéo theo bạn nhảy vào sàn nhảy dập dìu theo tiếng nhạc du dương.
Sầm Dung Cần vừa mới cùng mấy người bạn trên thương trường trò chuyện vài câu, khi quay nhìn lại thì đã thấy Hoa Lôi đã được một gã đàn ông không biết điều nào đó mời ra sàn nhảy mất rồi.
Điệu nhảy kết thúc, hắn vốn định tiến lên đón cô thì lại bị cái tên không biết xấu hổ Trình Chi Nam giành trước một bước mời cô khiêu vũ trước, vì vậy, khi điệu nhạc mới nổi lên, cô lại cùng một người khác dìu dặt theo tiếng nhạc, vừa nhảy, Trình Chi Nam vừa cúi người không biết nói gì bên tai cô chọc cho cô cười thật vui vẻ.
Suốt cả bài khiêu vũ, nụ cười trên mặt cô vẫn giữ nguyên như vậy.
Tiếp đó điệu nhảy thứ ba, thứ tư, thứ năm...!không biết vô tình hay cố ý mà toàn bộ bị mấy tên anh em họ không biết điều kia nhanh chân giành nhảy với cô mất !
Thật đủ lắm rồi!
Bất chấp chuyện Hoa Lôi vẫn còn đang phải ứng phó với đám anh em họ không biết xấu hổ kia, hắn đi qua miệng cười mà mắt không cười nói : Trình Chi Khải, có thể cho anh mượn lại bạn nhảy của mình một chút không ?
Một đám người này, rõ ràng là cố ý trêu chọc Sầm Dung Cần, thấy hắn rốt cuộc xé bỏ lớp vỏ bọc lãnh đạm thường ngày mà qua đòi người, chuyện trên công việc hay việc làm ăn của gia tộc nói thế nào mọi người cũng liên quan đến nhau vì vậy, xét lợi hại nặng nhẹ xong, tất cả đều quyết định biết điều chuồn đi chỗ khác trả người lại cho hắn.
Rốt cuộc cũng còn lại hắn và cô.
Hoa Lôi chỉ nhìn thoáng qua liền biết ngay vị đại thiếu gia này rất có khả năng đang buồn bực trong lòng, không khỏi có chút buồn cười hỏi, Anh có đói bụng không ? Có muốn em đi lấy chút gì cho anh ăn không ?
Không cần. Hắn như có chút hờn dỗi đáp.
Chỉ nội nhìn cô được người khác phái chào đón như vậy thì đã tức đến no rồi, còn ăn gì nổi nữa ?
Không cần thật sao ? Nhưng em đói quá ! Cô làm sao không biết tâm tư của hắn, chỉ có thể lấy bản thân ra làm cớ.
Em chỉ riêng cùng đám đàn ông kia khiêu vũ còn không kịp rồi, làm gì có thời gian để ăn chứ ?
Đám đàn ông gì chứ, còn không phải đều là anh em của anh sao ? Em là khách, làm sao dám không nể mặt chủ nhà ? Hiếm có khi được thấy bộ dáng ghen tuông này của hắn, trong lòng Hoa Lôi vui vẻ cực kỳ, quyết định lại cho hắn bậc thang leo xuống, Anh không đói nhưng em đói, rốt cuộc có ăn không ?
Tuy còn rất bất mãn nhưng nhìn vẻ đáng thương của cô thì lại mềm lòng, đưa tay vẫy một nhân viên phục vụ đứng gần đó lại, dặn dò mấy câu rồi kéo cô đến một bàn gần đó ngồi xuống.
Em tự đi lấy là được rồi. Cô không hiểu dụng ý của hắn.
Em nghĩ rằng anh lại để cho cái đám ruồi bọ không biết điều kia có cơ hội tìm em khiêu vũ nữa sao ? Hắn nhướng mày hỏi lại.
Nhìn vẻ mặt không vui của đại thiếu gia, cô rốt cuộc nhịn không được bật cười khanh khách.
Sầm Dung Cần đương nhiên biết cô cười cái gì nhưng chỉ có thể buồn bực lườm cô, để mặc cô cười cho đủ.
Vừa nãy Chi Nam nói gì với em ? Nhớ lại vẻ mặt vui vẻ của cô lúc nãy, hắn không khỏi hoài nghi rằng tên Trình nhiều chuyện kia có phải bán đứng mình rồi không ?
Nghe hỏi, Hoa Lôi thoáng sửng sốt sau đó trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, nhấp một ngụm nước rồi mới đáp, Không nói gì cả.
Không nói gì mà em lại cười như đồ ngốc thế kia ? Hắn không dễ bị qua loa như vậy.
Sầm Dung Cần, anh lại mắng em. Cô trừng hắn.
Nếu như không phải vì không muốn làm trái lời hứa với Trình Chi Nam, cô chắc chắn sẽ đem những chuyện liên quan đến hắn mà anh ta đã nói cho cô nghe nói ra hết.
Em với cậu ấy nói những gì ? Hắn vẫn chưa chịu buông tha chủ đề kia.
Không nói với anh.
Em có nói hay không ?
Không nói.
Hai người anh một câu tôi một câu chọc cho một đám người xung quanh ai nấy đều tò mò nhìn qua.
Đang đấu khẩu đến lúc cao trào thì Trình Chi Nam, người không biết đã bị Cần thiếu gia trong lòng thầm mắng bao nhiêu bận đi đến, nhìn sắc mặt buồn bực của Sầm Dung Cần nói, Hai vị, lão gia tử bảo hai người lên lầu nói chuyện.
*****
Khi bữa tiệc linh đình kết thúc thì cũng đã gần nửa đêm.
Đi theo cùng đám cưới bận rộn một ngày, Hoa Lôi cũng mệt đến thở không ra hơi, vừa lên xe của hắn thì đã gục đầu ngủ mất.
Đợi khi cô tỉnh lại thì đã là 10