Năm tháng bình lặng tốt đẹp, thời gian thấm thoát thoi đưa
Một buổi sáng chủ nhật, tươi mát ngọt ngào như bao nhiêu buổi sáng khác, nam chủ nhân anh tuấn đĩnh đạc mặc tạp dề bận rộn trong bếp, trên bàn ăn ba bạn nhỏ đã ngồi ngay ngắn chờ sẵn.
Sầm Hi Duệ, em uống sữa có thể đừng phát ra tiếng động hay không ? Rất mất lịch sự đó !
Giọng nói thanh thúy ngọt ngào của cô công chúa nhỏ của nhà họ Sầm, Sầm Ngôn Nhược vang lên, hai cánh môi phấn hồng, trong suốt như một loại thạch hoa quả hơi dẫu ra, gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, làn da trắng nõn như sữa pha thêm một màu hồng phấn nhàn nhạt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay véo một cái.
Mà lúc này, trên gương mặt nhỏ ấy đầy vẻ ghét bỏ.
Đối tượng bị ghét bỏ chính là một trong hai bạn nhỏ song sinh mới vừa qua sinh nhật 6 tuổi cách đây không lâu, Sầm Hi Duệ.
Hai công tử song sinh của nhà họ Sầm này vóc dáng chắc nịch, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng là soái ca trong tương lai.
Bị chị ghét bỏ, Sầm Hi Duệ đặt ly sữa đã uống cạn xuống bàn phát ra một tiếng « cạch» trầm đục, liếc nhìn cô chị xinh đẹp của mình không lên tiếng sau đó lại đưa tay với lấy dĩa bánh sừng bò mới nướng còn nóng hôi hổi màu vàng rượm thật bắt mắt kia kéo đến trước mặt mình, mỗi tay một cái, trước ánh mắt đầy tức giận của chị gái, đưa một cái cho em trai Sầm An Duệ ngồi bên cạnh.
Hai anh em càng lớn bộ dạng càng giống nhau nhưng tính tình thì ngược lại, khác nhau một trời một vực, anh trai Sầm Hi Duệ hướng ngoại, láu lỉnh hoạt bát, tương đối giống với anh hai lớn hơn 10 tuổi của họ, Sầm Cảnh Duệ.
Dĩ nhiên, ngoài hoạt bát ra thì còn khá là tùy hứng, nghịch ngợm, trong trường học cứ hai ba ngày là lại cùng bạn học đánh nhau khiến cho mỗi lần Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của giáo viên trong trường là lại thấy sợ bởi cứ bị mắng vốn liên tục rằng tại sao không nói chuyện đàng hoàng với bạn mà cứ động tay động chân, thậm chí đánh xong còn kéo em trai ra làm bia đỡ đạn bởi dù sao giáo viên nào cũng đều không phân biệt được hai anh em!
Trái lại em trai Sầm An Duệ tính tình lại hướng nội, chẳng thích nói chuyện nhưng lại là một tay háu ăn hàng thực giá thực.
Đương nhiên Sầm An Duệ cũng không giống anh trai mình, từ sáng tới tối cứ cố tình chọc cho chị Nhược Nhược tức giận.
Sầm An Duệ nhận miếng bánh sừng bò từ tay anh trai, an tĩnh mà tao nhã ăn bữa sáng, đây cũng chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu nhóc và Hứa Vĩ Hàng, cái tên háu ăn cực kỳ không có phong độ kia.
Ba!
Thấy bản thân bị lờ đi, bạn nhỏ Sầm Ngôn Nhược nhịn không được hướng về phía papa yêu dấu đang chiên trứng trong bếp gọi một tiếng.
Nghe con gái bảo bối gọi, Sầm tiên sinh ngoảnh đầu lại, Sao vậy ?
Hai đứa nó bắt nạt con !
Thực sự rất quá đáng!
Sầm tiên sinh nghe vậy liền biết ba chị em lại bắt đầu khai chiến, ném lại một câu Ba đang chiên trứng, đợi một chút.
xong thì xoay người lại, rất trấn tĩnh mà tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Đã quen với chuyện mấy vật nhỏ này mỗi ngày đều phải nháo loạn một hồi, chẳng có gì phải gấp gáp.
Thấy papa trước giờ luôn cưng chìu mình nhất lại dùng thái độ qua loa như vậy ứng phó mình, Sầm Ngôn Nhược càng thêm không vui, cực kỳ không vui nhất là khi thằng nhóc đối diện còn cố ý gây tiếng động lớn hơn, cô bé tức giận nhảy phốc xuống ghế, mới quay người lại thì đã nhìn thấy anh hai đang từ trên lầu thong dong bước xuống.
Anh hai! Lời còn chưa nói hết thì Sầm Cảnh Duệ, giờ đã là một chàng thiếu niên anh tuấn, phong độ ngời ngời, tay đang cầm chiếc nón bảo hiểm đã đè ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho cô em bảo bối của mình đừng lên tiếng.
Hai cậu nhóc trong miệng vẫn còn bánh sừng bò chưa nuốt hết cũng giương mắt nhìn anh trai không chớp.
Tiểu Sầm tiên sinh anh tuấn bức người nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng bước qua, liếc nhìn Sầm tiên sinh vẫn còn đang bận rộn trong bếp một cái sau đó cúi xuống, thân thiết hôn lên trán em gái một cái rồi kề miệng bên tai cô bé nói thầm câu gì đó rồi mới ngẩng lên nhìn hai đứa em trai, vẫy vẫy tay rồi tiêu sái bước ra ngoài.
Sầm Ngôn Nhược có chút ủy khuất muốn đuổi theo, hu hu hu, anh hai trước đây yêu thương cô bé nhất, đi đâu ra ngoài cũng dẫn cô theo nhưng hai năm nay anh hai đi đâu cũng chỉ thích đi một mình.
Không được, cô bé đã bị lạnh nhạt quá lâu rồi, hôm nay nhất định phải theo anh hai cùng đi chơi, bất kể anh hai muốn đi bơi hay đi đá bóng cô bé đều phải theo.
Không còn hứng thú với bữa sáng tình yêu ngày chủ nhật mà ba đích thân xuống bếp làm cho nữa, Sầm Ngôn Nhược quyết định phải theo anh hai đi chơi.
Ai ngờ vừa mới bước ra cửa một bước thì ở đầu cầu thang đã vọng ra tiếng kêu thất thanh của mẹ, Sầm Cảnh Duệ, con đứng đó cho mẹ !
Nhưng trả lời Sầm phu nhân chỉ là một tràng tiếng động cơ mô tô «