Biết ta lo lắng thì sau này tuyệt đối không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có nghe rõ chưa ?
Vậy còn chuyện du học ?
Giờ lo nhất là chuyện này đấy!
Haizzz ! Lão gia tử thở dài một tiếng, dù cho không nỡ cỡ nào thì đứa nhỏ vẫn phải lớn lên, vẫn phải bước ra thế giới bên ngoài, thân là người thừa kế của gia tộc như Sầm thị, chỉ quẩn quanh trong một vùng trời nhỏ thì bao giờ mới làm được đại sự chứ ?
Đây vốn là đạo lý không cần bất kỳ người nào nói ông cũng hiểu, nhưng tận đáy lòng vẫn không nỡ xa đứa cháu bảo bối này.
Ông cố, chắc không phải ông đột nhiên không đồng ý cho con đi du học đấy chứ ? Hôm đó chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà ! Sợ lão gia tử đổi ý, giọng Sầm Cảnh Duệ không khỏi cao hơn mấy phần.
Ta là loại người nói rồi nuốt lời sao ? Lão gia tử trừng cháu một cái, Ông chỉ muốn trong lúc mình còn trên đời, ở bên cạnh cháu nhiều một chút.
Nửa câu sau, giọng ông có chút thương cảm
Tuổi ông cũng đã gần 90 rồi, tuy rằng trước mắt sức khỏe không có gì đáng ngại nhưng ai biết được ngày mai đâu chứ ? Mệnh trời khó cãi !
Ông cố, ông nhất định sống lâu trăm tuổi, yên tâm đi.
Cậu nhóc đưa cánh tay không bị thương vỗ vai ông mình.
Chỉ mong là vậy.
Lão thái gia cười ha hả.
Vì nhìn thấy đứa cháu bảo bối nhất của mình trưởng thành, dù thế nào ông cũng phải sống thêm vài năm nữa.
Vậy còn chuyện du học ?
Cứ yên tâm đi đi.
Chỉ cần đừng gây ra chuyện gì giống chuyện hôm nay nữa bằng không ta sẽ bảo ba con đích thân đi tóm cổ con về.
Con hứa mà.
Ừ, ông cố tin con sẽ không để ông thất vọng.
Vậy lỡ như ba phạt con thì sao ?
Ba của cậu tuyệt đối không dễ qua loa như ông cố nhưng chuyện mất mặt như bị đánh đòn cũng tuyệt không có khả năng xảy ra, lần gần nhất bị ba đánh đòn cũng đã cách đây gần 10 năm rồi.
Giờ gây ra chuyện, không biết ba muốn dùng cách gì để trừng phạt mình đây ?
Ở trên địa bàn của ông cố, ai dám động đến con ? Lão gia tử hùng hồn đảm bảo.
Trong vườn hoa trung tâm bệnh viện, Quan Mẫn Mẫn quả thực càng nghĩ càng giận, nếu như không phải còn những người khác của nhà họ Sầm ở đây, cô chắc chắn đã nổi khùng với ông xã nhà mình rồi.
Huhuhu, sao tính khí của cô trở nên càng lúc càng nóng nảy thế nhỉ ?
Có phải là vì tuổi tác!
Stop ! Chuyện đó tuyệt không có khả năng !
Tuy cô có đứa con trai 16 tuổi thật nhưng đó là do cô sinh sớm mà thôi.
Vừa nghe Sầm Tĩnh Di nói chuyện Quan Mẫn Mẫn vừa vô thức đưa tay sờ mặt, làn da vẫn còn mịn lắm, độ đàn hồi vẫn tốt mà.
Làm gì vậy ?
Sầm Chí Quyền mang cho mỗi người một ly cà phê, không phải, Sầm phu nhân 10 năm như một ngày không được uống cà phê, đương nhiên là nước ép trái cây rồi.
Tại sao của em khác mọi người ?
Đối với chuyện bản thân được đãi ngộ đặc biệt, Sầm phu nhân tỏ vẻ không hài lòng.
Hay chúng ta đổi cho nhau ? Sầm Tĩnh Di liếc cô một cái, thật không biết tốt xấu mà.
Được.
Sầm phu nhân đồng ý ngay.
Hay là thôi đi.
Sầm Tĩnh Di nhìn sắc mặt của anh hai mình, vội cầm ly cà phê trong tay lên uống một ngụm.
Sầm phu nhân không so đo với cô mà hỏi sang chuyện khác, Tháng sau em có muốn về Luân Đôn không ?
Bốn năm trước, khi sự nghiệp đang lên như diều gặp gió thì trải qua một phen sóng gió bởi những tin đồn thất thiệt, kết hôn với giáo sư ôn, có một đứa con gái Di Tình, Sầm Tĩnh Di lùi về phía sau, việc quản lý và vận hành công ty thì thuê người điều hành còn mình chỉ lo việc thiết kế.
Lúc con gái được hai tuổi, cả nhà dọn sang định cư ở Luân Đôn nhưng mỗi năm cô đều về nước ở một khoảng thời gian để giám sát việc kinh doanh của những cửa hàng chuyên doanh của mình.
Lần này đúng lúc Sầm Tĩnh Di mới vừa về Singapore từ tuần trước, nghe tin nên cũng vào bệnh viện thăm cháu.
Chắc cũng phải về rồi.
Sao vậy ? Muốn qua đó chơi với em à ?
Mấy năm nay thực ra Sầm phu nhân cũng không nhàn rỗi, ngoài cứ danh thiếu phu nhân của nhà họ Sầm ra, cô cũng có sự nghiệp của riêng mình dù rằng, nếu phải so với đại boss nhà mình, một chút thành tựu đó cũng không kể là gì, nhưng cô vẫn rất thích.
Hỗn thế ma vương muốn qua đó du học, dù sao cũng phải qua xem thế nào.
Thở ra một hơi thật dài, quyết định uống chút nước trái cây hạ hỏa bớt.
Hả ? Ngụm cà phê trong miệng Sầm Tĩnh Di suýt nữa thì phun ra, ông lão kia lúc nào thì đành lòng buông tay cho đứa cháo bảo bối của mình ra ngoài lang thang rồi ? Chị không sợ nó đi quen chân rồi không muốn quay về nhà à ?
Duệ Duệ muốn đi Luân Đôn sao ? Một cô em họ bên nhà họ Sầm trợn to mắt, Thằng con nhà em nếu biết chuyện này chắc chắn cũng làm ầm lên đòi đi cho xem.
Cái đám hậu bối của nhà họ Sầm có ai mà không lấy hỗn thế ma vương tiểu thái tử gia làm tấm gương noi theo đâu chứ ?
Nếu Sầm Cảnh