Đề tài dừng lại ở đây, hai người chẳng ai lên tiếng nữa.
Quan Mẫn Mẫn là lười nói chuyện còn Lý Tư Mạn là vì trong lòng đều là oán khí, không muốn nói nhưng thi thoảng lại nhìn gương mặt vẫn trẻ trung như một cô gái ngoài 20 tuổi của Quan Mẫn Mẫn, trong lòng bất bình nhưng đồng thời cũng vì bản thân mà cảm thấy bi ai vô hạn.
Đúng vậy, bi ai.
Có so sánh thì bắt đầu cảm thấy bi ai.
Cũng đều là thiếu phu nhân của nhà họ Sầm nhưng giữa họ cách biệt sao lại lớn đến thế ?
Chén cơm thiếu phu nhân của nhà hào môn, thật sự không dễ ăn như cô tưởng tượng.
Lúc đầu khi gả vào nhà họ Sầm cô đắc ý cực kỳ nhất là khi trong bụng có lá bài tẩy quan trọng như vậy.
Dĩ nhiên khi đó ba mẹ chồng đối xử với cô vẫn khá là khách khí nhưng sau khi cô sinh đứa con gái đầu, tuy hai người đều nói trai gái không quan trọng nhưng thái độ đã bắt đầu thay đổi.
Cô cũng không quá để tâm, lúc con được 6 tháng, vốn định quay về công ty làm việc nhưng mẹ chồng lại cực lực phản đối.
Theo bà, thân là gái đã có chồng thì nên an phận một chút ở nhà giúp chồng dạy con nhất là khi gả vào gia đình như của họ, hơn nữa con chỉ mới được 6 tháng, đi làm gì chứ ? Nếu thật sự cảm thấy buồn, còn không bằng sinh thêm một đứa.
Thực ra cô muốn đi làm không chỉ bởi vì mỗi ngày ở nhà cùng mẹ chồng sớm chiều bằng mặt không bằng lòng mà còn vì những chị em của Sầm Chí Viễn, ngoại trừ Sầm Giai Di ra thì sau khi lấy chồng, sống cuộc sống nhàn hạ suиɠ sướиɠ, cứ hai ba ngày lại kéo nhau về nhà mẹ đẻ chơi, mang cả con cái theo, một đám con nít nhảy nhót hò hét, người lớn thì trò chuyện, ăn uống khiến người ta muốn yên tĩnh một phút cũng không được.
Không chỉ ồn ào mà đáng sợ nhất là, cho dù không muốn cô vẫn phải mang gương mặt tươi cười ngồi đó, nghe đám chị em kia không ngừng huyên thuyên, oán giận chồng mình thiên vị, trách mẹ chồng thích vạch lá tìm sâu, cô em chồng hay về nhà qua đêm bla bla bla!
Không phải bọn họ cũng hai ba ngày thì về nhà mẹ đẻ qua đêm một lần hay sao ?
OK, đây là nhà họ, phòng của họ còn ở đây nhưng một đám người ăn uống chơi đùa vui vẻ, lưu lại một đống tàn tích ai dọn đây ?
Đương nhiên cũng không cần cô đích thân ra tay nhưng thân là con dâu duy nhất trong nhà, cô phải chỉ đạo người làm dọn dẹp, quản lý mọi việc trong ngoài cho tươm tất ngăn nắp.
Những lời này dĩ nhiên là mẹ chồng cô nói rồi.
Rõ ràng là muốn nhằm vào cô con dâu vốn bà cực kỳ không hài lòng này rồi.
Cô, chỉ có thể nhịn xuống.
Nhưng một lần, hai lần rồi vô số lần, dù tốt tính đến mấy cô cũng bực chứ.
Than vãn với chồng thì chồng lại chẳng chút thông cảm cho vợ, còn không chút để ý cười nói, Đông người mới vui chứ, em không thấy mỗi lần mọi người về ba mẹ đều rất vui vẻ sao ?
Có lẽ biết trong lòng cô nghĩ gì, rốt cuộc có một ngày mẹ chồng nói với cô : Thay vì mỗi ngày oán giận mẹ, chi bằng sớm một chút sinh cho Chí Viễn một đứa con trai trắng trẻo mập mạp, con xem, anh hai anh ba con có đứa nào không có con trai đâu chứ ?
Về nói lại với chồng chuyện mẹ chồng trọng nam khinh nữ thì lại nhận được câu trả lời : Mẹ bảo thế nào thì cứ làm như vậy, nhà chúng ta chính là như vậy, em mới sinh một đứa đã sợ, em xem không phải chị dâu sinh bốn đứa sao ?
Trước giờ cô chưa từng nghĩ Sầm Chí Viễn là một đứa con nghe lời mẹ đến mức ấy nhưng khi cô bày tỏ sự bất mãn của mình, hắn chỉ nói câu đó sau đó có chút không kiên nhẫn vùi đầu ngủ mất.
Thực ra thái độ của mẹ chồng thế nào cũng không quan trọng, điều làm tổn thương người nhất chính là thái độ hờ hững kia, đó mới khiến người ta tâm lạnh.
Nhưng đường là do cô chọn, cô còn có thể làm sao ?
Thế là, lại sinh đứa thứ hai, đứa thứ ba, giờ là đứa thứ tư!
Sinh con, thực ra cũng không phải chuyện khổ sở gì nhưng điều khiến cô khó chịu nhất là, lúc cô mang thai đứa thứ hai thì Sầm Chí Vũ, người trước giờ luôn không thiếu những tin đồn bay bướm kia lại bắt đầu hẹn hò với đám hồng phấn tri kỷ trước đây, cô đem chuyện này nói với hắn thì bị hắn bực dọc ném lại một câu, Anh không có phản bội em là được rồi, nghĩ thử xem anh vì em hy sinh tự do đến mức nào rồi ?
Một người đàn ông, nhất là một người đàn ông như hắn vậy, nếu có lòng muốn lăng nhăng mèo mỡ thì thật dễ như trở bàn tay.
Cho dù hắn có làm thế thật, thì cô có thể làm gì đây ?
Khóc nháo đòi li hôn chăng ? Chỉ sợ hắn ước còn không kịp !
Đó mới chính là điều khiến cô cảm thấy bi ai nhất !
*****
Mỗi người từ khi sinh ra đời cho đến lúc trưởng thành đều phải làm rất nhiều sự lựa chọn, lựa chọn trường học, lựa chọn bạn bè, lựa chọn nghề nghiệp, lựa chọn bạn đời.
Mỗi một sự lựa chọn sẽ đưa đến những con đường khác nhau, điểm đến cũng sẽ khác nhau.
Buồn cũng được, vui cũng được, thuận lợi cũng được, trắc trở cũng được, đều phải do bản thân gánh vác, không thể oán trách ai được.
Mà cô, vì muốn hưởng thụ cuộc sống xa hoa suиɠ sướиɠ cao hơn người khác một bậc, lựa chọn gả vào