Xe vừa mới chạy vào cổng nhà lớn họ Sầm thì Sầm Ngôn Nhược vốn đã chờ từ lâu liền phóng như bay tới, sau lưng còn có mấy con chó nhỏ rất đáng yêu.
Vì sự an toàn của cô chủ nhỏ, theo lời dặn dò của cậu chủ nhỏ, Ngải Luân dừng xe lại bên đường, còn chưa kịp xuống xe mở cửa thì Sầm Ngôn Nhược đã không chờ kịp mà bổ nhào đến trong tiếng kêu hớn hở!
Chị Bối Bối!
Giang Bối Bối vừa mới đẩy cửa xe bước xuống liền nhận được một cái ôm nhiệt tình.
Chị Bối Bối, rốt cuộc chị cũng về rồi, em nhớ chị lắm.
Sự chờ mong đối với chị Bối Bối khiến cô bé Sầm Ngôn Nhược trước giờ luôn bám theo anh hai lại bỏ lơ Sầm Cảnh Duệ, người bước xuống sau đang nhàn nhã khoanh tay trước ngực đứng tựa vào thân xe nhìn hai chị em.
Chị cũng nhớ em.
Giang Bối Bối dùng sức ôm cô bé ngọt ngào đáng yêu lại cực kỳ nhiệt tình này.
Vậy sao chị không đến Singapore thăm em ?
Chị còn đi học mà.
Bài vở rất nhiều.
Nếu em nhớ chị, có thể bảo mẹ đưa em sang Luân Đôn, vậy không phải có thể gặp được chị rồi sao?
Dạ được, lần sau em bảo mẹ đưa em đến Luân Đôn tìm chị.
Nếu em đến, chị nhất định sẽ dẫn em đến rất nhiều nơi thú vị.
Hai chị em vui vẻ trò chuyện, mấy chú chó con thì quẩn quanh dưới chân chủ, một trong số chúng còn nghịch ngợm thè lưỡi liếm mắt cá chân nhỏ xíu đang lộ ra ngoài của Giang Bối Bối, cảm giác ẩm ướt lại nhồn nhột khiến cô giật mình, thất thanh kêu lên một tiếng.
Chị Bối Bối, đừng sợ, là Đậu Đậu đó! Sầm Ngôn Nhược vội giải thích, đồng thời quỳ xuống, đưa bàn tay nhỏ xíu nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xù của chú chó con, Đậu Đậu, ngoan nha, đừng làm chị Bối Bối sợ!
Giang Bối Bối cúi đầu nhìn chú chó tên Đậu Đậu có màu trắng đốm vàng rất đáng yêu, Đậu Đậu cũng giương đôi mắt to tròn nhìn cô.
Oh, nó giống con Xù thật đấy.
Cô vỗ vỗ ngực bình tĩnh lại, cẩn thận kéo làn váy rồi quỳ xuống, mấy chú chó khác cũng bắt đầu chạy tới vây quanh cô chủ nhỏ của mình.
Chị Bối Bối, Xù là mẹ nó mà.
Sầm Ngôn Nhược vui vẻ nói.
Vậy tức là Xù con rồi.
Giang Bối Bối vươn tay trìu mến vuốt ve Đậu Đậu, lần trước nhìn thấy con Xù đã là chuyện sáu năm trước rồi, giờ không biết nó thế nào rồi?
Chân trước của con Xù bị gãy, đi không được, đang nằm ở trong chuồng.
Trả lời cô là người nãy giờ vẫn đứng dựa vào thân xe không nói không rằng.
Tuổi đời của một con chó chừng 12-16 năm tùy loại chó mà con Xù năm nay đã 13 tuổi rồi.
Tinh thần không còn được như xưa, động tác cũng chậm hơn rất nhiều, tuần trước ở trong vườn hoa chạy chơi không cẩn thận bị sụp hố, một chân trước bị gãy, đến giờ vẫn chưa thể đi lại được.
Vậy sao? Giang Bối Bối không ngờ vừa mới tới nhà họ Sầm lại nghe được một tin khiến người ta không vui như vậy.
Thế là ngay cả nhà chính cũng không vào, ba người một đường thẳng ra phía sau căn biệt thự nơi đặt chuồng chó, mấy con Xù nhỏ vẫn không mệt mỏi chạy theo sau.
Mới mở cửa thì đã thấy Xù đang lười nhác nằm bò trong chiếc đệm màu xanh sẫm dành riêng cho mình, lúc thấy hai vị chủ nhỏ, đôi mắt vốn rũ xuống chợt sáng lên mấy phần, theo bản năng giãy dụa muốn chạy ra, chỉ là chiếc chân bị thương khiến nó không cách nào nhấc nổi người lên.
Xù, đừng nhúc nhích.
Giang Bối Bối vội bước tới, quỳ ở trước chiếc đệm đau lòng nhìn nó, Chị là Bối Bối nè, em còn nhớ chị không?
Con Xù hức một tiếng, giống như nghe hiểu câu hỏi, đôi tai nhỏ khẽ nhúc nhích.
Giang Bối Bối đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu chú chó nhỏ, vành mắt nhất thời đỏ lên.
*****
Quan Mẫn Mẫn sớm đã ở nhà chờ vị khách nhỏ xinh đẹp, khi biết mấy bạn nhỏ vừa vào đến cửa đã đi đến chuồng chó thì vội đi ra tìm.
Đã gần một năm Quan Mẫn Mẫn không gặp Giang Bối Bối, giờ nhìn thấy, dĩ nhiên rất yêu thương ôm cô một hồi lâu, Bối Bối hình như lại cao hơn một chút rồi, nhưng lại gầy hơn một chút, có điều nhìn càng xinh đẹp hơn.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ thanh xuân tươi mát ngọt ngào càng khiến người ta thương mến.
Sầm phu nhân, ôm đủ chưa? Có thể vào nhà được chưa?
Sầm Cảnh Duệ đứng bên cạnh lên tiếng giục.
Đầu tiên là nhỏ ôm một hồi, giờ tới lượt lớn ôm một hồi, thật đủ quá rồi!
Sầm phu nhân lườm con trai nhà mình, biết hai đứa lúc nhỏ có gút mắc, không thèm để ý đến con mà nhìn sang "khách quý", Bối Bối, thằng nhóc này lúc nãy có bắt nạt con không ?
Giang Bối Bối cũng liếc nhanh về phía Sầm Cảnh Duệ, Vừa nãy ở sân bay rất hung dữ với con, còn cứ sầm mặt xuống từ nãy đến giờ.
Sầm Cảnh Duệ nghe những lời này, không khỏi trợn to mắt nhìn cô gái đang kể tội mình kia, từ lúc nào thì cô trở nên có tâm cơ thế kia rồi ? Cậu nào có hung dữ với cô chứ ?
Vậy mà cô còn dám cáo trạng với Sầm phu nhân ?
Anh ấy còn chê chiếc váy con mặc khó coi ! Giang Bối Bối vừa nói xong thì đầu đã bị người ta cốc một cái, cô tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Sầm Cảnh Duệ, cậu cũng đang trừng mắt nhìn cô.
Quan Cảnh Duệ, sao con lại đánh Bối Bối ? Thật quá đáng mà ! Ai dạy con đối xử