Nhưng có một điểm lại không quá giống với lúc nhỏ.
Giang Bối Bối lúc nhỏ khi ngủ luôn thích dùng chăn quấn kín cả người lại, chỉ hận không thể vùi cả đầu dưới lớp chăn dày kia, còn bây giờ!
Cả gương mặt đều lộ ra ngoài, mái tóc dài đen óng xõa tung trên chiếc gối trắng khiến người khác nhìn vào lại cảm nhận một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Sầm Cảnh Duệ rón rén bước tới bên giường nhìn gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ kia một lúc mới đưa tay vỗ nhẹ lên má cô, khi ngón tay chạm vào làn da non mềm như lụa kia, cả ngón tay lẫn trái tim đều không tự chủ được khẽ run lên.
Giang Bối Bối, thức dậy!
Nhưng người trên giường vẫn không có chút động tĩnh nào, vì vậy cậu chỉ có thể kêu một lần nữa, lần này lớn tiếng hơn, Giang Bối Bối, thức dậy đi!
Đang trong giấc mộng đẹp, cô gái hừ khẽ một tiếng, vẫn không mở mắt.
Bối Bối!
Có cần ngủ say đến vậy không???
Từ vỗ má đổi thành vỗ vai, lực đạo cũng mạnh hơn, muốn đánh thức cô dậy.
Mẹ, đừng làm ồn, con còn muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Mắt vẫn không mở, chỉ có chiếc miệng nhỏ hàm hồ nói một câu.
Giang Bối Bối, mau thức dậy đi, trời tối rồi.
Không muốn.
Bướng bỉnh mang theo chút làm nũng nói.
Bối Bối!
Sầm Cảnh Duệ đẩy đẩy người cô, đồng thời kéo chiếc chăn mỏng trên người cô xuống, ý định khiến cô lập tức thức dậy nhưng tay cậu vừa mới đụng vào người thì Giang Bối Bối đã lập tức co người lại, ôm con thú nhồi bông trong lòng càng chặt hơn.
Sầm Cảnh Duệ nhìn bộ dạng ôm thú nhồi bông ngủ mê mệt của cô, đôi mày rậm chau chặt lại, có nhầm lẫn hay không vậy ? Người lớn như vậy rồi mà còn ôm thú nhồi bông ngủ ?
Giang Bối Bối! Tiếng kêu không khỏi cao hơn mấy phần.
Em muốn ngủ.
Không được ngủ nữa, thức dậy ăn cơm.
Em không ăn!
Tiếng kêu của cậu rốt cuộc cũng khiến cô hơi mở mắt ra, đầu tiên là sửng sốt, khi nhìn rõ người đang đứng bên giường mình là ai, đôi mắt vốn còn mông lung chợt trừng lớn, Quan Cảnh Duệ! sao anh lại ở đây?
Sầm Cảnh Duệ bị câu hỏi của cô làm cho không biết nói sao, Giang Bối Bối, dậy ăn tối.
Quan Cảnh Duệ, sao anh ở xuất hiện trong phòng của em?
Đây là phòng trong nhà anh, không phải phòng của em.
Ồ! Cô thấp giọng thì thào một tiếng, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình vừa đến Singapore, giờ đang ở tạm trong nhà họ Sầm.
Bởi lệch múi giờ nên cô vừa nằm xuống đã ngủ mê man, đầu óc cũng trở nên hồ đồ.
Vậy anh cũng đâu thể tự tiện vào phòng của em.
Cô là con gái mà ! Anh hai trước khi vào phòng còn phải gõ cửa nữa là.
Cái tên Quan Cảnh Duệ này thực sự chẳng biết chữ « lịch sự » viết thế nào cả.
Anh cũng đâu muốn, nhưng anh không còn cách nào.
Cái gì kêu là không còn cách nào ? Anh không biết gõ cửa sao ? Không có tay sao?
Nếu gõ cửa có tác dụng, em tưởng anh muốn đi vào lắm sao ?
Biết bản thân ngủ thực sự rất say, có chút đuối lý, Giang Bối Bối mím môi, Vậy anh cũng đâu cần phải hất chăn của em ra, lỡ như!
Nói đến đây, mặt cô chợt nóng lên, theo bản năng cúi đầu nhìn lại chiếc áo ngủ màu trắng đang mặc trên người, cũng may, chiếc áo ngủ kiểu dáng bảo thủ chen kín toàn thân, cuối cùng cũng yên tâm.
Sầm Cảnh Duệ biết ý cô là gì, vốn cũng chẳng nghĩ gì nhiều nhưng bị cô nói như vậy, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía cô mấy lần, khóe môi nhẹ nhếch lên, Bạn học Giang Bối Bối, bạn ở nước Anh nhiều năm như vậy rồi, không phát hiện bản thân so với những bạn nữ cùng tuổi khác bên đó có gì khác sao ?
Có gì khác chứ ?
Người ta ở tuổi của em, sớm đã có cúp C trở lên rồi, em nhìn em kìa, so với sân bay Heartrow còn phẳng hơn, vậy mà còn hỏi có gì khác ?
Quan Cảnh Duệ !
Không hề báo trước, đầu của cậu bị vật gì đó đập vào, một giây sau, con thú nhồi bông vốn đang được cô ôm trong tay đã rơi dưới chân Sầm Cảnh Duệ.
Nói xin lỗi em !
Anh nói sự thực, tại sao phải xin lỗi ?
Bởi vì anh quá đáng!
Quá đáng chỗ nào ?
Nói em giống! Cách hình dung đó, cô không nói thành lời được.
Bằng phẳng như sân bay đó ! Nhìn gương mặt nhỏ nhắn càng giận dữ, nụ cười trên môi Sầm Cảnh Duệ càng tươi hơn, Sớm tối hai lần nhớ uống nhiều sữa bò một chút, có lẽ còn lớn thêm được một tí.
Quan Cảnh Duệ, anh ra ngoài cho em ! Nhìn vẻ vui sướng của cậu, Giang Bối Bối tức đến phát điên, trực tiếp đứng trên giường, cuộn chiếc chăn mỏng lại, lần nữa ném lên người cậu.
Thấy tình thế không ổn, Sầm Cảnh Duệ xoay người bước nhanh ra ngoài.
Em gái cứ luôn nói cô là một thục nữ siêu hạng vừa xinh đẹp lại tao nhã, đáng lý phải để em gái nhìn thấy thần tượng trong lòng mình, chị Bối Bối yêu dấu có bộ dạng dữ dằn như thế nào.
Thấy Sầm Cảnh Duệ rốt cuộc cũng đi, Giang Bối Bối xuống giường, giày cũng không buồn mang, sau khi cậu bước ra thì sập ngay cửa lại, khóa trái.
Thật đáng giận !
Tuy rõ biết người này trước giờ nói chuyện luôn xóc óc như vậy nhưng Giang Bối Bối vẫn không cách nào không để ý được.
Lúc thay quần áo, cô có chút xấu hổ nhìn thân thể mảnh khảnh trẻ trung của cô thiếu nữ trong gương, tuy rằng so với những bạn cùng trang lứa khác ở bên đó, những đường cong của cô còn chưa hiện rõ mấy nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức như cái tên đáng ghét kia nói,