Mơ đi ! Giang Bối Bối lập tức cự tuyệt.
Yêu cầu kia nghe kỳ quái thế nào ấy ! Cô kêu không được.
Đổi lại cái khác.
Nhưng anh muốn em gọi anh là « anh trai » thôi.
Không là không.
Muốn thì bảo Nhược Nhược lại kêu.
Anh thích nghe em kêu.
Nếu không kêu, ngày mai không dẫn em đi chơi mô tô nước.
Quan Cảnh Duệ, sao anh lại nuốt lời chứ ? Giang Bối Bối buồn bực nói.
Vậy em gọi « anh trai » đi.
Anh bắt nạt em. Nhìn bộ dạng bỡn cợt của Quan Cảnh Duệ đáng ghét kìa, quả thực là đang trêu cô mà.
Tức lên, Giang Bối Bối nhấc cây cơ lên ném thẳng về phía đối phương.
Ê, xem anh là trái bi sao ? Cậu mắt lanh tay lẹ tóm lấy đầu cây cơ, tuy kêu vậy nhưng ý cười trên mặt không hề thu liễm chút nào.
Ai bảo anh bắt nạt em ? Buông tay, em đánh anh như viên bi luôn. Cô dùng sức định kéo cây cơ về nhưng cậu cứ nắm chặt không buông.
Anh bắt nạt em hồi nào ? Cậu chối bây bẩy.
Vừa nãy chứ hồi nào.
Giang Bối Bối, vừa nãy rõ ràng là em đồng ý để cho anh cùng vui vẻ một chút.
Ngoại trừ cái yêu cầu vô lý đó ra, những cái khác em có thể xem xét. Sau này cô sẽ không ngu ngốc hứa bừa với anh như vậy, miễn cho suốt ngày bị bắt nạt.
Chỉ là « xem xét » mà thôi.
Gọi anh trai là yêu cầu vô lý sao ?
Anh cũng đâu phải anh trai của em.
Không gọi thật sao ?
Không gọi.
Được. Sầm Cảnh Duệ đột nhiên thả tay ra, không hề phòng bị Giang Bối Bối loạng choạng lùi lại một bước, suýt nữa là ngã nhào.
Quan Cảnh Duệ ! Cô quát lên, hình tượng thục nữ ở trước mặt cậu bị phá tan tành, Tự dưng thả tay ra làm gì ?
Không phải em bảo anh thả tay sao ?
Trước khi thả tay anh không biết báo một tiếng sao ? Cô tức tối ném cây cơ đi.
Nói lớn tiếng thế làm gì ? Tai anh không có vấn đề.
Nhưng não anh có vấn đề.
Em dám nói bộ não IQ160 của anh có vấn đề ? Cậu bước về phía cô.
Người bình thường IQ đều từ 90 đến 110, IQ của anh hơn 160 còn nói không có vấn đề ?
Giang Bối Bối nhìn đối phương càng lúc càng đến gần, nhìn vẻ mặt đầy ý xấu của cậu, bất giác lùi về sau mấy bước liền.
Dám nói đầu óc anh có vấn đề, xem anh xử lý em thế nào.
Cậu vươn tay về phía cô, trực tiếp nhắm đến eo, nơi cô sợ bị nhột nhất...
A...!Quan Cảnh Duệ...!dừng tay...
Cô bị phản kích, cười đến suýt nữa thì không thở nổi.
Còn dám nói anh có vấn đề không ?
Không có...!không có...!em lỡ lời !
Giờ mới nhận sai thì đã muộn rồi !
Buổi chiều hôm đó, trong phòng giải trí truyền ra những tràng cười không ngớt, giọng thanh thúy của thiếu nữ, giọng thanh lãng của thiếu niên khiến người nghe không khỏi cảm thấy vui vẻ lây.
*****
Ngày hôm sau, trời trong mây trắng, trái ngược hoàn toàn với cơn mưa dai dẳng ngày hôm qua.
Thời tiết ở Singapore chính là như vậy, tháng 11 rồi, nếu như không mưa thì nhiệt độ luôn giữ ở mức chừng 25 độ, thời tiết này ra biển là thích hợp nhất.
Mọi người lên thuyền đúng theo kế hoạch đã định, chiếc du thuyền mang tên « Mẫn Mẫn » này là quà kỷ niệm 10 năm ngày cưới mà nhà sản xuất phải mất ba năm để chế tạo theo đúng ý tưởng của Sầm Chí Quyền.
Được đặt làm riêng vì vậy chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa, có thể chở gần một trăm khách, trên boong còn có một hồ bơi ngoài trời, bể tắm jacuzzi, thậm chí còn có cả một chỗ đánh golf mini.
Lúc họ lên thuyền, nhân viên làm việc trên thuyền đang hoàn tất những khâu cuối cùng chuẩn bị cho bữa tiệc long trọng tối nay của chủ nhân.
Phòng của mọi người đều đã được sắp xếp từ trước, phòng Giang Bối Bối ở cạnh phòng của Quan Cảnh Duệ, phòng dĩ nhiên không thể lớn như ở nhà họ Sầm nhưng bố trí rất có phong cách, còn có cả một ban công nhỏ để tiện cho người trong phòng có thể thưởng thức cảnh biển.
Ánh mặt trời ấm áp, biển xanh, gió mát, còn có từng đàn chim hải âu bay lượn, chân trời xanh ngăn ngắt thật khiến tâm tình người ta trở nên sảng khoái.
Biển ơi, ta đến đây !
Cô nhoài người ra ban công thoải mát hít sâu một hơi, nhịn không được bắt tay làm loa lớn tiếng hét lên.
Tuy không phải lần đầu tiên ngồi du thuyền ra biển nhưng lúc nào cũng có ba mẹ, còn không thì anh hai bên cạnh, lần đầu tiên tự mình đi chơi, cảm giác đương nhiên cực kỳ chờ mong.
Cô ngồi một mình ở ban công một lúc lâu, đến khi nghe tiếng chuông cửa mới xoay người, vốn tưởng là Quan Cảnh Duệ đến giục mình nhưng lúc mở cửa phòng ra thì lại là Miên Miên và mấy cô bé tuổi sàn sàn như cô đều đã thay đồ bơi xong đứng ở đó, tất cả đều là chị em đồng lứa trong nhà họ Sầm.
Bối Bối, sao em còn chưa thay đồ bơi ? Em không muốn đi bơi sao ? Nguyễn Miên Miên nhìn Giang Bối Bối ngạc nhiên hỏi.
Vừa nãy anh hai trước khi xuống thử chiếc mô tô nước có dặn lại, bảo cô đi nhắc Giang Bối Bối thay đồ xong thì đến boong thuyền chờ mình nên cô mới đến gõ cửa phòng em ấy.
Nhưng em đâu có định đi bơi. Giang Bối Bối nhìn mọi người cười cười chào rồi thân thiện nói.
Không phải anh hai bảo em lên boong tàu chờ sao ?
Một cô gái khác trong bộ