Anh, anh dẫn Bối Bối đi đâu vậy ? Cái con bướm đáng ghét lúc nãy, à không phải, cậu em họ lại còn dám không biết xấu hổ lên tiếng hỏi ?
Sầm Cảnh Duệ không nói không rằng, bước đến trước mặt Giang Bối Bối, rút chiếc khăn tắm trên tay cô, gọn gàng dứt khoát phủ lên bờ vai trần đang để lộ ra ngoài của cô, chỉ hận không thể lấy nó quấn cả người cô lại.
Đi thôi. Cậu kéo tay cô xoay người rời đi.
Anh, hai người có phải định đi chơi mô tô nước không ? Con bướm vẫn chưa chịu từ bỏ ý định muốn theo người đẹp cùng đi chơi.
Phải đó, mọi người cùng chơi thì vui hơn mà. Con bướm số 2 cũng đứng lên chen vào, Mọi người có muốn đi cùng không ? Cậu ta hỏi Sầm Cảnh Duệ xong thì quay lại nhìn mấy cô gái hỏi.
Không đi đâu. Nguyễn Miên Miên lập tức từ chối, mấy trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy thực sự không thích hợp với cô.
Hơn nữa, mấy cậu em này có phải bị mù rồi không ? Anh họ cả của cô, cái vị trước giờ luôn kiêu ngạo mắt để trên đầu kia sắc mặt đang càng lúc càng khó coi rồi kìa, không cần nghĩ cũng biết là đang tức giận với bọn họ, vậy mà còn không biết sống chết đòi theo, đến lúc đó bị anh ấy chỉnh chết thế nào cũng không biết.
Anh, anh đi với Bối Bối đi, bọn em ở đây nói chuyện được rồi.
Xem như cô em họ này biết điều ! Sầm Cảnh Duệ ánh mắt lạnh lẽo liếc sang mấy cậu thiếu niên, giọng mang đậm ý cảnh cáo, Ai cũng không được theo.
Thái tử gia của nhà họ Sầm đã lên tiếng nói không cho theo, ai dám theo chứ ?
Quan Cảnh Duệ, anh đừng có đi nhanh như vậy mà !
Giang Bối Bối gian nan đuổi theo bước chân càng lúc càng nhanh của Quan Cảnh Duệ.
Làm gì vậy ? Cô đâu có nói gì chọc anh ta tức giận đâu ? Sao cứ như ăn phải thuốc súng ấy nhỉ ?
Nhưng Sầm Cảnh Duệ vẫn không nói không rằng, sắc mặt càng lúc càng đen.
Ối, rớt khăn tắm rồi. Lúc cậu kéo cô đi xuống bậc thang, Giang Bối Bối chợt thất thanh kêu lên.
Sầm Cảnh Duệ dừng lại, liếc qua chiếc khăn tắm đang nằm trên bậc thang, động tác cực nhanh khom người giúp cô nhặt lại, giống như lúc nãy, lại quấn nó lên người cô.
Anh gói bánh chưng hay sao vậy ? Cô đỏ mặt, vừa buồn bực vừa xấu hổ hỏi.
Phải đó, gói bánh chưng.
Sau này đừng có để lộ bộ ngực sân bay kia ra cho người khác nhìn, miễn cho làm người ta đau mắt.
Ai lộ ra cho người khác xem ? Cô theo phản xạ đáp trả.
Lại còn dám nói bộ ngực sân bay nữa chứ, lời khó nghe như vậy đúng là chỉ có anh ta nói ra được.
Cô bao nhiêu tuổi chứ ? Bộ ngực chưa phát triển hoàn toàn không phải rất bình thường sao ?
Vừa nãy cái đám bươm bướm kia nhìn còn chưa đủ sao ? Lại trừng cô.
Bươm bướm ? Giang Bối Bối lần nữa há hốc miệng, Ở đâu ra chứ ?
Chắc không phải nói mấy anh em họ nội, họ ngoại của mình đấy chứ ? Làm ơn đi, bọn họ chỉ nói chuyện với cô thôi mà.
Đồ ngốc, đi thôi. Cậu lười nói nhiều với cô miễn cho IQ bị kéo thấp xuống.
Không đi.
Anh xin lỗi em đi. Cô rũ tay ra khỏi tay cậu, vẻ mặt buồn bực nói.
Xin lỗi cái gì ?
Anh nói em...!nói em... « Ngực sân bay » ba chữ này thế nào cũng không nói được thành lời, trong lúc ấp a ấp úng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Nói ngực của em nhỏ ? Cậu cố ý nhìn chăm chú nơi cô đã lấy khăn tắm quấn chặt lại, ánh mắt và vẻ mặt đó khiến Giang Bối Bối quên mất bản thân còn đang đứng trên bậc thang mà dịch chân định lùi lại.
Sầm Cảnh Duệ nhìn ra động tác của cô, trước khi cô té nhào kịp thời đưa tay ra đỡ đồng thời quát lên, Không được nhúc nhích, em muốn bị té sao ?
Động tác của cậu khiến cả người cô ngả về phía cậu, nhất thời hô hấp tràn đầy khí tức mang theo hormone nam tính kia, trái tim vô duyên vô cớ đập càng thêm nhanh.
Đổi lại, mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt từ trên người cô tỏa ra khiến Sầm Cảnh Duệ cảm thấy bần thần.
Cậu đứng thấp hơn cô một bậc thang nhưng bởi chiều cao vượt trội, lúc này tầm mắt hai người gần như ngang nhau.
Đôi mắt đen láy của cô mở to nhìn cậu, đôi tròng mắt long lanh phát sáng, trong đôi mắt cũng đang nhìn mình của đối phương, cô rõ ràng nhìn thấy gương mặt không biết là đang tức giận hay đang thẹn thùng của chính mình.
Thiếu gia, tất cả đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Một người đàn ông mặc đồ cứu hộ từ khoang dưới đáy thuyền bước lên, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Tôi qua ngay. Sầm Cảnh Duệ không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn cô, Em muốn đứng đây hờn dỗi mấy chuyện cỏn con kia hay muốn đi chơi mô tô nước ?
Anh xin lỗi em thì em mới đi.
Chúng ta chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ, lát nữa khi ba mẹ anh lên thuyền rồi, em đừng mơ tưởng chuyện họ sẽ đồng ý cho em chơi trò này.
Có đi hay không thì tùy em. Cậu nhếch môi cười đầy ý xấu.
Lại còn dám uy hiếp cô nữa ?!
Không đi! Giang Bối Bối