Đồ ngốc, lúc nhỏ chẳng lẽ chưa ôm sao ? Hai tay Sầm Cảnh Duệ vươn ra, tóm lấy tay cô đặt lên eo mình, Ôm chặt vào bằng không lát nữa rơi xuống biển, cá mập ăn thịt thì đừng có trách.
Đáng ghét, cứ thích bắt nạt người ta ! Hai tay có chút sợ hãi vòng qua eo của cậu thiếu niên.
Nhìn mười ngón tay nõn nà như búp sen đan nhau ở trước bụng mình, khóe môi Sầm Cảnh Duệ ý cười dào dạt, chân phải đá vào thân mô tô một cái, chiếc mô tô nước nhẹ nhàng trượt khỏi bến đậu lướt ra ngoài.
Bắt đầu đấy, ôm chặt không được buông tay ! Lời vừa dứt thì tay đã ấn nút khởi động, tiếng động cơ bắt đầu gầm rú khiến Giang Bối Bối sợ hết hồn, đừng nói là buông tay, gương mặt nhỏ nhắn cũng theo phản xạ bản năng dán sát lên lưng cậu.
Sự tiếp xúc gần gũi như vậy, gần đến mức không có khe hở, chóp mũi cô cọ vào lưng cậu, khoang mũi cô tràn ngập khí tức của cậu, có mùi diên hương nhàn nhạt và cả mùi gió biển.
Mà khi mặt cô dán lên lưng mình, cái cảm giác đó khiến trái tim non trẻ của Sầm Cảnh Duệ giống như bị ai đó chạm vào một nơi chưa từng có ai chạm đến khiến nhịp đập của nó càng thêm sinh động hẳn lên.
Đi thôi ! Theo tiếng hô, chiếc xe bắt đầu lướt băng băng trên mặt sóng về phía trước.
Mà trên boong tàu lúc này, một đám thiếu niên thiếu nữ ai nấy đều nhoài ra ngoài ban công hướng về phía họ hoan hô một cách đầy ngưỡng mộ.
Haizz, trên chiếc thuyền này chắc chỉ có mỗi mình anh hai của bọn họ dám làm chuyện tùy hứng như vậy thôi, không chỉ lái mô tô ra biển mà còn mang theo một cô gái xinh đẹp như vậy nữa, loại cảm giác hâm mộ lẫn đố kỵ này thật sự không cách nào dùng ngôn từ để hình dung.
Này, có phải anh hai đang tán Bối Bối không ? Một cậu em họ nhìn theo bóng chiếc mô tô càng lúc càng xa, nhẹ lắc chiếc ly trong tay hỏi với vẻ suy tư.
Chắc không phải đâu nhỉ ? Một người khác giật mình đáp.
Nếu không vậy, trước giờ mọi người có từng thấy anh hai mang theo cô gái nào ra biển chưa ? Một cậu thiếu niên khác thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Thảo nào anh hai không cho bất kỳ người nào trong bọn họ đi theo.
Vậy chúng ta nói chuyện với Bối Bối vui vẻ như vậy, liệu có gây họa gì không ? Một người khác bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an.
Giờ ngẫm lại mới thấy, biểu hiện của anh ấy lúc nãy không phải rõ ràng lắm sao ?
Thảm rồi ! Thảm rồi !
Vừa nãy chị đã bảo mọi người đừng có vây quanh Bối Bối rồi, là mọi người không nghe mà.
Nguyễn Miên Miên tay cầm ly nước cam lườm mấy thiếu niên một cái, nói xong không thèm để ý đến bọn họ nữa mà quay về chỗ của mình.
Ai bảo vừa thấy con gái đẹp là ba hồn bảy vía mất hết làm gì, về sau có bị chỉnh chết thì cũng đáng đời.
****
Trời xanh mây trắng nắng vàng, trên mặt nước xanh ngắt, chiếc mô tô nước lao vun vút làm tung từng đám bọt sóng trắng xóa, sau nó là hai chiếc mô tô và tàu cứu hộ khác chạy theo nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa.
Giang Bối Bối ôm chặt người ngồi trước, dù đang trong cơn hưng phấn pha lẫn sợ hãi khi lần đầu tiên đi mô tô nước thì vẫn rõ ràng cảm nhận được thân thể rắn rỏi, dẻo dai của cậu thiếu niên phía trước qua từng đầu ngón tay.
Gió biển mát rượi thổi tung mái tóc dài của cô, những cánh hải âu đập cánh bay lướt qua bên cạnh cô, tuy rằng không có chú chim nào dám đậu lại trên vai như lời cậu nói nhưng cảm giác này lướt sóng lướt gió này, vẫn cực kỳ thoải mái và sảng khoái.
Thực sự rất tự do tự tại ! Rất cool ! Chẳng trách ba mẹ và cả anh hai nữa, trước giờ đều không cho cô chơi môn này bởi vì nếu trải qua cảm giác này thực sự sẽ nghiện !
A! Cô ngẩng mặt lên, hai tay chắp làm loa la lớn như chào hỏi những chú hải âu đang bay lượn trên đầu mình.
Chơi vui không ?
Bị sự hưng phấn của cô lây sang, cậu vui vẻ ngoảnh đầu lại hỏi.
Tiếng động cơ rầm rì, tiếng sóng biển rào rạt, cả tiếng gió vù vù nữa khiến Sầm Cảnh Duệ không nghe rõ câu trả lời đầu tiên của cô vì vậy lần nữa hỏi lại, Có thích không ?
Thích chứ ! Chơi vui quá ! Cô cũng nhận ra chắc cậu không nghe được vì vậy lần trả lời này giọng cao hơn mấy phần.
Có muốn chạy nhanh hơn chút nữa không ?
Muốn !
Đúng là một cô gái ham chơi ! Nhưng sự ham chơi này hợp ý cậu.
Thế là, lần nữa tăng tốc, chiếc mô tô như bay trên đầu ngọn sóng, dưới ánh mặt trời, mặt biển như được dát vàng, bọt sóng tung lên thật cao.
Hai chiếc mô tô và tàu cứu hộ theo sau chỉ đành tăng tốc để đuổi kịp tốc độ của chủ nhân.
Giang Bối Bối vì sự hưng phấn đến điên cuồng chưa từng có này mà không ngừng hoan hô chen lẫn với tiếng thét chói tai.
Hai người rảo một vòng lớn trên biển sau đó quay về, lúc về đến gần du thuyền, cô vẫn còn cảm thấy chưa đã ghiền,