Tuy có chút ghét bỏ chuyện « không thể khống chế » quá thường xuyên xảy ra giữa Sầm tiên sinh và Sầm phu nhân nhưng lúc này đây, sau khi về tới phòng mình, đứng trong phòng tắm để dòng nước mát lạnh dội sạch cơ thể, Sầm Cảnh Duệ chợt nhớ lại cảm giác khác thường, lạ lẫm khi vừa nãy cô dán sát vào mình, thân thể có chút « không thể khống chế » dấy lên một cảm giác khô nóng khó nhịn, chỉ có thể đưa tay chỉnh cho vòi sen chảy với tốc độ tối đa!
Mười lăm phút sau, cậu thay xong quần áo, thổi khô tóc bước ra khỏi phòng thì đã thấy Giang Bối Bối tươi mát trong chiếc váy màu xanh nhạt dài đến gối đứng chờ trước cửa phòng từ bao giờ.
Lúc nãy có bị mắng không ? Giang Bối Bối nhìn cậu dè dặt hỏi, giọng nói cũng bất giác thấp đi mấy phần.
Ừm! Cậu sầm mặt, cố ý ngừng tại đó không nói tiếp.
Có cần em đi gặp chú dì giải thích một chút không ? Giang Bối Bối nhìn sắc mặt u ám của cậu thanh niên trước mặt, đoán chừng chắc cậu bị mắng không nhẹ.
Tuy rằng trước khi chơi mô tô nước cô còn làm kiêu nói không đi, cuối cùng là cậu « vác » cô đến tận cửa nhưng bất kể thế nào, chuyện này người đầu tiên khơi mào là cô, trước khi trèo lên chiếc xe đó cô cũng không hề cự tuyệt huống gì thực sự cô đã chơi vui đến quên trời đất.
Nếu thật sự bị người lớn trách, cô cũng có một phần trách nhiệm.
Nhìn vẻ tự trách hiện rõ trên mặt cô, sắc mặt Sầm Cảnh Duệ giãn ra không ít, thay vào đó là nụ cười nghịch ngợm, khom người ghé sát vào cô, Sợ anh bị mắng sao ?
Hai người tựa vào nhau thật gần, gần đến nỗi qua khe hở của những sợi mi dài, cô có thể nhìn thấy sóng mũi cao thẳng của cậu đang gần như đụng vào chóp mũi mình, gần đến nỗi tưởng như nếu cậu đến gần thêm một centimet nữa thì môi cậu đã có thể chạm vào gương mặt bởi vì vừa mới tắm xong hay vì lý do gì đó mà ửng đỏ của cô.
Hơi thở của hai người quấn quýt nhau, dường như ngay cả oxy trong không khí cũng trở nên thiếu đến đáng thương.
Gò má cô càng lúc càng nóng, đôi môi hồng nhuận hé ra định nói gì đó nhưng một câu cũng không thốt được thành lời, luống cuống lẫn bối rối, thẹn thùng.
Bối Bối! Sầm Cảnh Duệ cũng bị không khí vi diệu này ảnh hưởng, giọng nói chợt thấp hơn mấy phần, đang định nói gì đó thì lại bị người vô tình chen vào.
Anh hai, chị Bối Bối, hai người đang làm gì đó ?
Bóng đèn nhỏ nhưng công suất cực đại Sầm Ngôn Nhược mở to đôi mắt đen láy đứng cách đó không xa nhìn hai người, tò mò hỏi.
Mặt chị Bối Bối của em bị dơ, anh hai giúp cô ấy lau.
Sầm Cảnh Duệ đứng thẳng người lên vừa quay đầu nhìn em gái, tặng cho em gái một nụ cười thật tươi vừa đưa tay, rất tự nhiên mà xoa nhẹ gò má trái của cô một cái, sau khi cảm nhận sự mềm mại như lụa dưới những đầu ngón tay thì rụt tay về.
Chị Bối Bối, chúng ta đến phòng ăn uống trà chiều đi.
Sầm Ngôn Nhược không hề nghi ngờ, bước đến thân thiết kéo tay Giang Bối Bối, Anh hai, anh muốn đi với bọn em không ?
Được.
Sầm Cảnh Duệ sảng khoái nhận lời.
Thế là ba người cùng đi xuống phòng ăn.
Anh, vừa nãy anh đưa chị Bối Bối ngồi mô tô nước ra biển, em nhìn thấy hết rồi.
Công chúa nhỏ Nhược Nhược giọng điệu có chút hâm mộ, cô bé cũng muốn theo anh hai cùng ra biển như không ai đồng ý cả.
Thế nào, anh hai có oách không ? Sầm tiểu hoàng đế tâm trạng cực kỳ tốt hỏi em gái.
Oách.
Đối với anh hai, trước giờ Nhược Nhược luôn không keo kiệt, Nếu như anh hai dẫn em theo cùng, vậy sẽ càng oách hơn.
Đợi em lớn rồi, anh hai nhất định sẽ dẫn em đi.
Thật sao ?
Anh hai có bao giờ gạt em chưa ?
Chị Bối Bối, lời anh hai nói chị đã nghe hết rồi đấy, đến lúc đó nếu anh ấy nuốt lời, chị làm chứng cho em nhé.
Cô bé không quên kéo một nhân chứng hữu lực theo phe mình.
Được, làm chứng cho em.
Giang Bối Bối sảng khoái nhận lời.
Từ trên lầu xuống đến phòng ăn, Sầm Ngôn Nhược líu ríu không ngừng nghỉ, ngược lại đôi thiếu niên thiếu nữ mới bắt đầu những rung động đầu đời mới mẻ kia đều không có cơ hội nào nói chuyện riêng với nhau.
Lúc đến phòng ăn, bên trong đã có rất nhiều người bao gồm cả Nguyễn Miên Miên và đám em họ kia, đương nhiên là có cả nhóm người lớn lên thuyền sau bọn trẻ nữa trong đó có gia đình của cậu Dĩ Thần, gia đình của « ông bố trước »