Tự em ăn được rồi.
Giang Bối Bối cự tuyệt động tác muốn đút điểm tâm cho cô của Sầm Cảnh Duệ.
Há miệng. Cậu mặc kệ cô có phải thẹn thùng hay không, hạ mệnh lệnh bằng giọng bá đạo, tay đồng thời xúc một muỗng bánh pudding đầy đưa tới bên môi cô.
Không ăn. Cả người cô lùi về phía sau, khóe mắt không ngừng liếc về phía nhóm người lớn dường như đã bắt đầu chú ý đến phía ngoài này, Ở đây nhiều người lắm.
Sầm Cảnh Duệ liếc về phía trong một cái, cái đám người lớn nhiều chuyện này, thật sự nhàm chán đến vậy sao ? Ở đây có gì hay để nhìn chứ ?
Sợ cái gì ? Anh cũng thường đút Nhược Nhược ăn như vậy mà. Sầm tiên sinh còn rất thường xuyên xem người bên cạnh như không khí mà đút cho Sầm phu nhân ăn, có gì ghê gớm đâu.
Em đâu phải em gái anh.
Giờ em có thể gọi một tiếng anh trai mà, anh không ngại đâu.
Nghĩ hay quá nhỉ ?
Đúng là anh đang nghĩ như vậy đấy.
Nằm mơ đi.
Để tối rồi mơ.
Rốt cuộc em có há miệng không ?
Không. Cô đáp ngắn gọn một tiếng xong thì mím chặt môi lại.
Được thôi. Sầm Cảnh Duệ đột nhiên đứng khỏi chỗ ngồi, cả người vươn dài qua phần bàn bên kia, hướng về phía cô.
Anh làm gì vậy ? Cô bật cười hỏi, cả người lẫn ghế lại dịch về phía sau xa hơn một tí nhưng không gian của ban công chỉ lớn chừng ấy thôi, cô có thể trốn được đi đâu chứ ? Trừ phi là đứng dậy chạy ra nhưng bên ngoài còn có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ kìa.
Trời ạ ! Ai cứu cô với !
Hoặc là há miệng ra ăn hoặc là anh...
Anh thế nào ?
Dùng miệng đút em ăn !
Lời của cậu vừa dứt thì cô đã bật kêu thất thanh, Anh điên rồi !
Tiếng kêu này của cô đã hoàn toàn phá hủy hình tượng thục nữ, hơn nữa, giống như sợ Sầm Cảnh Duệ thật sự dùng miệng đút mình ăn, cô gái vốn đang yên ổn ngồi trên ghế vụt đứng bật dậy, bởi vì động tác quá mạnh bạo mà tay theo quán tính đụng vào mép bàn khiến những tách trà lung lay như muốn đổ, chiếc muỗng bạc thì thảm hơn, văng ra khỏi bàn rơi xuống đất vang lên một tiếng leng keng thanh thúy.
Tất cả những người lớn bên trong đều bởi vì một màn này mà dừng hết lại, ánh mắt đều hướng về phía ban công, Sầm Chí Tề thậm chí còn đứng dậy đi về phía hai người.
Quan Cảnh Duệ, anh thật nhàm chán. Thất lễ như vậy ở trước mặt nhiều người, da mặt Giang Bối Bối vốn mỏng, mắng cậu một câu xong thì rời khỏi ban công đi thẳng ra ngoài.
Giang Bối Bối, không được đi ! Sầm Cảnh Duệ gọi với theo nhưng cô không nghe, bước chân không ngừng mà còn nhanh hơn.
Bối Bối, Duệ Duệ bắt nạt cháu sao ? Sầm Chí Tề rảo bước đuổi theo cô gái nhỏ, hỏi với giọng quan tâm.
Chú Chí Tề, cháu về phòng trước. Giang Bối Bối đầu cũng không dám ngẩng lên, lướt qua bên cạnh Sầm Chí Tề đi thẳng.
Sầm Cảnh Duệ đang định đuổi theo thì đã bị ông bố hụt của mình kéo lại.
Làm gì vậy ? Cậu đang vội đuổi theo người nha.
Con làm gì con gái người ta vậy ?
Cái gì cũng không có làm. Chỉ dọa cô một chút thôi mà, ai biết cô bị dọa thành như vậy ? Ngồi mô tô nước chạy vù vù cũng không sợ, ai biết chỉ một câu nói đùa thôi mà lại khiến cô sợ đến mức này ?
Cái gì cũng không làm mà con bé lại chạy trốn mất ?
Nói đùa một câu thôi mà.
Nói cái gì ?
Nói dùng miệng đút cô ấy ăn.
Sầm tiểu thiếu gia không chút lúng túng trả lời.
Trời ạ, giới trẻ bây giờ có cần phải open đến vậy không ?
Tề thiếu gia không khỏi lần nữa cảm khái thở dài, nhà họ Sầm quả nhiên sóng sau đè sóng trước, nhân tài không đời nào không có, nhớ lại năm đó khi hắn 16 tuổi bắt đầu cưa cẩm các cô gái, làm gì dám nói những câu tương tự như vậy.
****
Sầm Cảnh Duệ đứng trước cửa phòng của Giang Bối Bối, gõ cửa nhưng hồi lâu cũng không có ai trả lời.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho cô, cũng không ai bắt máy.
Xem ra là tức giận thật sự rồi !
Cậu cũng có làm gì đâu, có cần thiết phải tức giận đến mức đó không chứ ?
Lúc nhỏ tính tình của cô đâu có khó chịu đến vậy.
Tuy rằng chuyện vào phòng của cô đối với cậu mà nói thật sự dễ như trở bàn tay nhưng qua chuyện vào phòng cô lần trước, cuối cùng cậu chỉ gởi một tin nhắn qua.
« Giận anh thật sao ? »
Lâu thật lâu, không có hồi âm.
Lại gởi.
« Đừng giận nữa, ra đây đi, chúng ta lên tầng mái chơi.
»
Vẫn không trả lời.
Tính tình này thật là...
Trong phòng, Giang Bối Bối nằm bò trên giường gọi điện thoại tố khổ với anh hai, đối với cuộc gọi và tin nhắn mà Sầm Cảnh Duệ gởi đến cứ làm như không hay không biết.
Rốt cuộc cậu ấy nói gì với em mà em tức giận như vậy ?
Phạm Dật Triển lúc này vừa khéo đang rảnh rỗi, cực kỳ kiên nhẫn trò chuyện với em gái nhưng cô nói cũng đã gần 10 phút rồi vậy mà vẫn chưa nói được rốt cuộc Sầm Cảnh Duệ đã gây tội ác tày trời gì mà em gái lại giận như vậy.
Anh hai, tóm lại là rất quá đáng.
Giang Bối Bối hễ nhớ lại câu nói kia của cậu thì gương mặt không khỏi nóng lên, vừa thẹn vừa giận.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ khiến cô đối với người anh trai song sinh trước giờ không gì mà không nói được lại có