Đây đâu phải chuyện đùa. Giang Bối Bối nghe giọng điệu thờ ơ của cậu mà càng tức giận hơn, đưa tay véo mạnh thắt lưng rắn rỏi của cậu, dùng sức cấu véo, cố gắng làm cho cậu tỉnh táo lại một chút.
Anh không biết có bao nhiêu người muốn tới Eton học mà không được không ? Học ở đây đối với tương lai của anh có ảnh hưởng rất lớn...
Có thể đến Eton học đều không phải là người tầm thường, ở đó thực ra là một thế giới thượng lưu thu nhỏ, con cái của những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh đều muốn đến đó học, thậm chí có không ít hoàng thân quốc thích của những vương quốc Trung Đông cũng vì hâm mộ danh tiếng của ngôi trường nổi tiếng này mà tìm đến.
Anh hai năm ngoái đã được chọn vào hội học sinh của trường, anh hai nói với thành tích của Quan Cảnh Duệ, năm nay có rất nhiều khả năng được chọn.
Được gia nhập vào hội học sinh của trường Eton hiển nhiên là vinh dự hiển hách nhất của một học sinh trung học, điều này giống như được chọn vào nội các của vương quốc thu nhỏ Eton, sau khi gia nhập vào đây, người được chọn sẽ bắt đầu học cách xử lý và giải quyết các nghiệp vụ chính trị đối ngoại thực tế.
Nếu như không theo chính trị, chẳng hạn như những người thừa kế tương lai của những tập đoàn lớn như bọn họ, cũng là một môi trường rất tốt để rèn luyện và mở rộng mối quan hệ giao tế.
Tại sao anh lại thôi học chứ ?
Những gì cô nói, cô nghĩ tới, Sầm Cảnh Duệ đều hiểu rất rõ chỉ có điều...
Cậu nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, gương mặt không còn vẻ bỡn cợt như vừa nãy, Bối Bối, con đường tương lai của anh tự anh biết lựa chọn.
Ba anh, chú Phạm cũng đâu có học ở Eton, đúng không ? Nhưng em có thể phủ nhận những thành tựu mà họ đạt được không ? Không cần phải lo, quyết định của anh anh tự chịu trách nhiệm.
Điều em cần làm chỉ là tin tưởng anh.
Anh chỉ chán ghét những quy định gò ép ở đó mà thôi.
Mấy giờ rời giường, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ đi ngủ, bất kể là làm chuyện gì cũng đều quy định thời gian gắt gao, điều này đối với một người tùy hứng đã quen như cậu quả thực rất khó thích nghi.
Nhưng đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, không phải không thể khắc phục, không phải một năm qua cậu cũng sống được đó sao ?
Chỉ có điều, một năm cũng quá đủ rồi !
Giang Bối Bối nhìn thấy sự tự tin tràn đầy trong mắt cậu, nhất thời không nói thêm được một lời phản bác nào nữa.
Cô trước giờ vẫn biết, từ nhỏ đến lớn đều biết người bạn trai này của mình có trí tuệ, có chí hướng, có bản lĩnh, người này là một thiên tài.
Nhưng điều cô lo lắng là chính sự tự tin quá mức này sẽ dẫn đến những hành động xốc nổi, làm hại đến tiền đồ của anh.
Ờ thì...!cơ hội đó cũng không cao lắm.
Chỉ có điều, sự tùy hứng của người này thực sự quá đáng ghét.
Vậy ba mẹ anh đã biết chuyện anh thôi học chưa ?
Biết rồi.
Cả hai người đều không có ý kiến gì sao ?
Có thì thế nào ? Thôi thì cũng đã thôi rồi. Người nào đó cười một cách rất đáng đánh đòn.
Vậy anh có dự tính gì chưa ?
Sầm Cảnh Duệ nhìn gương mặt lo lắng trùng trùng của cô bạn gái nhỏ, cúi đầu hôn phớt lên môi cô một cái, còn đang thấy chưa đã ghiền thì đã bị cô đẩy ra, Quan Cảnh Duệ, em đang nói chuyện với anh đó !
Chẳng có dự tính gì cả. Cậu có chút lơ đễnh đáp, Mỗi ngày đưa em đến trường, đón em tan học.
Quan Cảnh Duệ ! Giang Bối Bối bực thật sự, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng hét lên.
Được rồi được rồi, anh nói là được chứ gì.
Ba anh rất tức giận vì vậy đã phong tỏa hết thẻ tín dụng của anh.
Vậy không phải anh ngay cả cơm cũng không có tiền ăn rồi sao ? Cô ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Không có cơm ăn thì ăn em đỡ đói. Cậu há miệng ghé sát tới giống như muốn cắn cô một cái thật.
Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà.
Có muốn dùng tạm thẻ của em trước... Vừa nói cô vừa nhỏm dậy định đi lấy túi xách của mình nhưng bị cậu kéo lại.
Không cần đâu Bối Bối.
Nhưng mà anh...
Không cần lo anh bị đói đâu. Cho dù ba ra tay có ác hơn nữa thì nói thế nào ông nội cũng không đành lòng để đứa cháu bảo bối của mình chịu khổ chịu tội đâu ? Càng không cần nói là, mấy năm nay cậu ở thị trường chứng khoán cũng kiếm được không ít.
Những khoản này, ba không có quyền phong tỏa nó, Nhưng mà...
Nhưng mà sao ?
Khoảng thời gian này anh phải vào một công ty con thuộc quyền quản lý của tập đoàn BCF đảm nhiệm chức chuyên viên nghiên cứu và khai thác hệ thống IT, phụ trách sửa lỗi của tường lửa và nâng cấp hệ thống chống virus của công ty đó.
Vậy còn sau đó ? Ý tức là, anh sắp chính thức làm việc sao ?
Một năm sau, xem thành tích của anh ở công ty đó như thế nào rồi quyết định là tiếp tục ở lại một cách chính thức hay thi đại học.
Trên thực tế, cậu đã nhận được thư mời nhập học của học viện công nghệ Massachusetts nhưng cậu còn chưa suy nghĩ kỹ càng