Được được, tuyệt đối không có lần thứ ba đâu.
Ngồi thêm một lúc nữa, thấy sắc mặt cô dần khôi phục lại bình thường Sầm Cảnh Duệ mới bắt đầu nổ máy lần nữa.
Lần này, thực sự lái rất quy củ đàng hoàng.
Lúc em ngồi trên mô tô nước, anh cũng lái nhanh như vậy sao không thấy em sợ ? Cậu vừa lái xe vừa cười trêu cô.
Hai cái vốn không giống nhau.
Không giống nhau thế nào ?
Đừng giả vờ không biết, tốc độ của mô tô nước làm sao có thể so với ô tô ? Tưởng cô là đồ ngốc sao ? Hơn nữa!
Đó là vì lần đầu tiên chở cô nên cậu mới không lái nhanh như vậy.
Hơn nữa cái gì ?
Đi mô tô nước em có thể ôm anh, như vậy thì không thấy sợ nữa.
Cô nói rất thật lòng.
Vậy có phải bây giờ em muốn ngồi trong lòng anh không ? Nói thật đi, anh không cười đâu.
Cậu cười trêu cô.
Không thèm.
Anh nghiêm túc đàng hoàng lái xe cho em.
Cô dứt khoát cự tuyệt.
Trong khi hai người cười nói vui vẻ, hai chiếc xe thể thao lúc nãy đua cùng với họ đã quay đầu lại, lúc đi ngang qua xe hai người, hai chiếc xe kia giảm tốc độ, nhìn hai người họ huýt sáo mấy tiếng.
Khi Sầm Cảnh Duệ lái xe quay về trường đại học Cambridge thì còn chưa đến 4 giờ chiều, trên con đường dẫn vào trường mát rượi với hai hàng cây cổ thụ cao to cổ kính, thỉnh thoảng có vài học sinh tay ôm cặp sách đi bộ vào.
Sầm Cảnh Duệ dừng xe lại bên đường, quyết định đi bộ vào nhà của cô út, một căn biệt thự nhỏ màu đỏ gạch nằm trong khu nhà dành cho giáo sư.
Khu đại học Cambrige vào một ngày xuân tháng 3 như thế này, cảnh sắc như tranh vẽ, sức sống tràn ngập nhưng lại không mất đi sự tao nhã vốn có của nó, phóng mắt nhìn ra đều là những thảm cỏ xanh mượt như nhung, đâu đâu cũng là những kiến trúc cổ điển mà phong nhã thời trung cổ hoặc các giáo đường cổ kính, những mái nhà ngói đỏ ẩn dưới bóng cây xanh mướt um tùm, tất cả mang một sự thu hút không thể diễn tả thành lời.
Cô út của Sầm Cảnh Duệ, Sầm Tĩnh Di và chồng mình sống ở đây, Giang Bối Bối đã từng gặp họ vài lần.
Cô út nhà họ Sầm rất đẹp, vóc dánh cao ráo quyến rũ, gương mặt đầy nét phong tình pha lẫn sự thành thục rất riêng, là một nhà thiết kế thời trang có tiếng, có một phòng thiết kế rất có tiếng tăm còn dượng là giáo sư y khoa của trường đại học Cambridge, hai người có một cô con gái năm nay mới được bốn tuổi tên là Ôn Khả Di, cô bé hoàn toàn thừa hưởng hết nét đẹp của mẹ, xinh xắn đáng yêu vô cùng.
Nơi hai người ở là một căn nhà ba tầng được xây dựng theo kiến trúc Anh quốc điển hình, phía trước có một vườn hoa nhỏ, phóng tầm mắt có thể nhìn bao quát được cả khu Cambridge.
Bây giờ đang là mùa xuân, trong vườn hoa nhỏ trước nhà hoa cỏ đua nhau khoe sắc, đủ màu xanh đỏ vàng chen nhau, có thể nhìn ra được, vườn hoa này được chăm sóc vô cùng chu đáo.
Hai người nắm tay nhau đang định đẩy cánh cửa gỗ bước vào trong sân thì một những tiếng lạo xạo do bánh xe đạp nghiến trên con đường rải sỏi vang lên, cùng với nó là giọng nói ôn hòa nhã nhặn của một người đàn ông!
Khả Di, chạy chậm thôi con, cẩn thận kẻo té!
Câu nói còn chưa dứt lời thì « oành » một tiếng, nơi một khúc cua trước nhà, bé gái và chiếc xe đạp đã ngã lăn kềnh.
Cô bé hít hà một tiếng, người đàn ông cũng đã chạy đến ngồi thụp xuống bên cạnh, nâng chiếc xe đạp đặt sang một bên sau đó dìu cô bé đứng dậy, Có bị đau không con ? Để ba xem thử xem !
Đau lắm ! Nước mắt cô bé đã rươm rướm, nhìn ba mình nức nở nói.
Đừng nhúc nhích, để ba bế con vào nhà.
Khoảnh khắc Ôn Nhã Húc ôm con gái lên, khóe mắt liếc thấy đôi tình nhân trẻ đang đứng trước cửa nhà mình, trên gương mặt dù đã bước vào tuổi trung niên vẫn còn nguyên vẻ tuấn dật ngoài sự sốt ruột còn có thêm một tia kinh ngạc!
Duệ Duệ, sao hai đứa lại đến đây ?
Bế Tiểu Di vào nhà đã.
Sầm Cảnh Duệ bước tới, nâng chiếc xe đạp nhỏ màu hồng phấn lên.
****
Đây là lần đầu tiên Giang Bối Bối đến nhà của hai vợ chồng cô út, đương nhiên không quên mang quà gặp mặt cho cô bé Ôn Khả Di đáng yêu, quà là một con búp bê to gần bằng cô bé được đặt làm riêng.
Cô bé vừa ôm con búp bê, yêu thích không nỡ rời tay vừa nhịn đau để ba giúp mình sát trùng, thoa thuốc.
Thực ra chỉ là một vết xước da không sâu, không phải vết thương nghiêm trọng gì.
Mấy phút sau, Ôn Nhã Húc đã giúp con gái xử lý xong vết thương trên đầu gối, hắn thu dọn thùng thuốc xong, không quên dặn con gái ngồi yên trên ghế không được nhúc nhích sau đó mới quay sang Sầm Cảnh Duệ và Giang Bối Bối với vẻ xin lỗi, Xin lỗi nhé, tiếp đón chậm trễ.
Dượng út, đối với bọn cháu đâu cần phải khách sáo như thế, nghe không quen chút nào.
Sầm Cảnh Duệ không chút khách khí nói.
Hai đứa ngồi chơi với Tiểu