Thời tiết xanh đẹp, trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện lỗ hổng hư không từ lỗ hổng hư không văng ra một vật có ánh sáng lam rồi biến đến.
Tại một khu rừng cách đó vạn dặm, có một thiếu niên tóc trắng thân thể toàn là vết thương máu tràn cả cơ thể và đang trốn chạy khỏi tám sát thủ mặt đồ đen, thì bỗng dưng một tên áo đen đột phá tốc độ,lao đến vỗ một chưởng vào lưng thanh niên tóc trắng.
Khiến hắn bay ra xa hơn trăm thước đụng nát cả một tảng đá, khiến hắn phun một ngụm máu tươi, suýt ngất tại chỗ nhưng hắn gắng gượng, kéo thân thể bị thường của mình đến một gốc cây gần đó.
“Lưu Phong hôm nay là ngày chết của ngươi rồi.” Một tên mặt áo đen nói.
“Hắc Hắc, chết ư ngươi nói như ngươi giết được ta rồi đấy.” Lưu Phong cười nói.
Sau khi nói xong, thanh niên tóc trắng liền lấy ra một viên đan dược, bóp nát khiến cho bột phấn của đan dược tỏa ra ngoài, làm cho một vùng bị bột phấn bao tỏa.
Tám thanh niên mặt áo đen biến sắc phóng ra ngoài hét lớn: “Hay cho một tên sắp chết, lại còn vùng vẫy dùng ám chiêu, làm cho chúng ta trúng độc.”
Lưu Phong cười nói: “Hắc Hắc, ta đã nói với các ngươi, muốn ta chết đâu có dễ dàng như thế.”
Tám tên sát thủ liền trúng độc sắc mặt trắng bệt, không dám cử động nhiều vì dễ làm cho độc lam nhanh hơn nên chỉ còn cách áp chế để từ từ giải độc.
Lưu Phong lấy trong túi ra một viên đan dược nhét vào miệng mình.
Một hơi đứng dậy chạy sâu vào trong sâm lâm Nha Linh, nơi mà người đời truyền tụng là có ngũ đại bát phẩm yêu thú tọa trấn.
Mặt dù đây chỉ là một sâm lâm nhỏ nhoi của cả đại lục mà có ngũ đại bát giai yêu thú thì nói lên thế giới này khốc liệt đến cỡ nào.
Trong lúc lưu phong đang chạy trốn , thì bỗng dưng có tiếng gầm của yêu thú làm hắn sợ hết hồn thì đột nhiên nhớ ra hôm nay là thú triều bạo động.
Ngay tại lúc này, đầu hắn hầu như trống rỗng hắn làm sao không biết thú triều khủng khiếp cỡ nào a.
Lần thú triều lần trước, làm cho tam đại tông môn tổn thất mất hai vị hóa thần cao thủ hơn năm mươi vị nguyên anh còn kết đan thì vẫn lạc hơn ngàn.
Nên lần này, hắn không tiếc bất cứ giá nào, trong thời gian ngắn đào một cái động, lấy ra trận văn đoạt được trong động phủ của vị đại năng lúc trước, hắn gắn sức vẽ lên trên vách động cho đủ hai trăm đạo rồi kiểm tra kỹ lưỡng hết mới an tâm chữa thương cho chính mình.
Hai canh giờ sau.
Đang chữa thương thế, thì hắn nghe được rất nhiều tiếng bước chân và hơi thở yêu thú sượt qua động của hắn, khiến hắn sợ hết hồn. Bởi vì, thực lực hiện nay của hắn dừng nói là ngũ giai bát giai ngay cả tam giai yêu thú cũng có thể giết chết hắn, thực lực kết đan trung kỳ đỉnh phong vì bị thương nên rơi xuống trúc cơ trung kỳ.
Bây giờ thú triều ngoài kia toàn, là những yêu thú cấp bậc trên tam giai còn nhị giai thì nhiều vô số, khiến hắn phải nuốt nước bọt vào a.
Lưu Phong đang nghĩ thì nhớ đám người mặt áo đen kia làm sao biết ta mà truy sát với lại bọn hắn có biết hôm nay thú triều bộc phát không nhỉ.
Mà bây giờ , hắn không có thời gian quan tâm đến đám kia làm gì mà nhiệm vụ đầu tiên của hắn bây giờ là sống sót khỏi thú triều.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên nhiều tiếng va đập mạnh khiến đại trận hắn bố trí hiện ra những vết nứt cực lớn, Lưu Phong nghĩ thầm hơn hai trăm đạo trận văn chỉ mới chống cự được một nén nhang mà đã sắp sụp đổ.
Thầm nghĩ không ổn hao tổn gần nửa gia tài của mình mà chỉ chống cự hơn một nén nhan.
Hắn liền đi qua đi lại suy nghĩ, bước tiếp theo nên làm gì để đảm bảo cái mệnh nhỏ nửa đường hắn quyết định lưạ chọn đào xuống dưới sâu trong lòng đất, vừa đào hắn vừa cầu phúc là không nên đào trúng ổ của yêu thú cao giai nào, chưa nghĩ ngợi gì nhiều thì đào trúng một hang động sâu năm mươi trượng trong động truyền đến từng cơn gió lạnh buốt.
Lưu Phong nghĩ thầm: “Không ổn có phải đào trúng hang của yêu thú nào rồi không.” Vừa nghĩ mồ hôi vừa chảy ròng ròng.
Trong đầu hắn hiện lên hai suy nghĩ , ra ngoài cũng chết mà đi vào trong có khi còn chết thảm hơn cả bên ngoài, lòng hắn thầm kêu không đi nhưng chân vẫn cứ bước sâu vào trong động càng đi hắn càng có cảm giác bất an hơn lúc nãy rất nhiều.
Khi đang đi thì vấp phải một vật, liền quay đầu lại thì mặt hắn bỗng dưng tái đi đôi môi nhợt nhạt lẩm bẩm, thứ hắn vấp phải là sọ người xương người tổng cộng có hơn mười bộ a mà khí tức trên xương còn lưu lại tản mác ra uy áp.
Hắn lập tức thấy cảm thấy sóng lưng hơi lành lạnh, nhưng sau một hồi định tâm, bắt đầu bước chân nặng nề đi vào phía sâu trong hang động.
Hai canh giờ.
Thì hắn thấy phía trước không còn làm một mảnh âm u mà là một quảng trường làm bằng băng điêu rộng lớn .
Hai bên thành động là những kệ tủ làm bằng băng, trên kệ tràn đầy pháp bảo đan dược rất nhiều dược liệu hắn chỉ nhận ra được một ít trong số đó như : Linh Chu Quả vạn năm , Độc Long Thảo, ... còn số lớn kia hắn chưa thấy bao giờ, nhưng nó cũng kèm lên cấm chế làm hắn hết cả hồn, nếu cấm chế mà kích hoạt thì hắn có ngàn cái mệnh cũng không bù nổi .
Ở giữa quãng trường là một toà đại trận rộng ngàn trượng hắn ngồi xuống lấy quyển sách dùng định phẩm đại trận ngồi xuống bỗng dưng biến sắc, đây đây là một toàn thất phẩm tiên trận, tông môn của hắn cũng có thất phẩm đại trận nhưng nó thua nhau ở một chữ “Tiên” .
Không những thế xung quanh còn đính kèm thêm một vạn cái quan tài làm bằng Đoạn Mộc Xa a, một cái quan tài thôi cũng đủ làm cả thế giới này