Trong lúc, cô gái tuyệt sắc chưa hoàn hồn, thì Lưu Phong đã thu hồi cung vào nhẫn trữ vật, rồi vận dụng độn thuật, biến thành một tia sáng chạy đi.
Vừa dùng độn thuật, hắn vừa thầm than: “Chẳng lẽ hôm nay xuống giường tư thế không đúng.” Hắn vừa đi vừa lắc đầu.
Đang đi thì hắn thì lại suy nghĩ đến cô gái tuyệt sắc ban nãy không khỏi thầm khen: “Thân hình nàng ta đúng là hoàn mỹ a."
Hắn vùa đi vừa suy nghĩ, thì bỗng dưng, có một tia sáng xanh bay thẳng bằng một vận tốc không thể tưởng tượng được, đến trước mặt hắn đâm thẳng vào đan điền hắn, khiến hắn giật thót mình lên.
Lưu Phong liền ngừng vận dụng độn thuật, đứng lại kiểm tra thân thể nhưng không có gì lạ, nhưng hắn kiểm tra tới đan điền, thì thấy một vật thể màu xanh giống như một viên ngọc, đang trôi nổi trong đan điền hắn, và từ từ hấp thu chân khí từ đan điểm của hắn.
Lưu Phong hắn lập tức, đáp xuống một ngọn núi, tùy tiện đào một cái động phủ, khắc lên một cái trận văn che giấu khí tức, do hồi phục và đột phá tu vi đến kết đan hậu kỳ, nên làm việc nào cũng thấy dễ dàng, rồi bắt đầu đả tọa, khống chế tinh thần lực, thăm dò viên châu màu xanh, đang điên cuồng hấp thu chân khí của hắn.
Viên châu đang không ngừng hấp thu chân khí, trong đan điền của hắn, Lưu Phong sử dụng tinh thần lực ngăn cách, và phong bế viên châu, nhưng vẫn không có kết quả.
Nếu cứ để thế này, một khi đan điền cạn chân khí có thể ảnh hưởng đến tu vi của hắn, nên hắn rất lo lắng.
Nhưng viên châu kia, quá thần bí khó lường, làm đủ mọi cách, cũng không ảnh hưởng gì đến nó, khiến hắn rất cay.
Vì vậy hắn lựa chọn bế quan, để theo dõi viên châu, thấm thoát năm canh giờ, viên châu mới giảm tốc độ hấp thu chân khí của hắn, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thu lại tinh thần lực, tiếp tục đả tọa củng cố tu vi, lần trước đột phá nhưng chưa kịp đả tọa, nhưng chưa kịp đả tọa thì viên châu sảy ra dị biến, nó ngừng hấp thu chân khí, bắt đầu toát ra từng tia sinh mệnh khí tức, khiến hắn mừng rơi nước mắt .
Lưu phong thầm nghĩ: “Đây là cầu phú quý trong nguy hiểm ư."
Tuy nhiên, lượng sinh mệnh khí tức này rất nhỏ, nhưng tích lũy trong thời gian lâu, cũng là một vố lớn rồi .
Hắn liền đứng dậy, không đả tọa nữa, lấy lò đan ra luyện đan, lúc trước học lỏm được, của một vị luyện dược sư trong tông môn, cộng với đan phương tam phẩm đan phương trong bí cảnh tông môn, nên giờ lấy ra luyện thử .
Lưu Phong, bắt đầu lấy ra dược liệu Đông Hoàng Thảo, Như Phong Linh,... bắt đầu luyện dược, hắn vận dụng tinh thần lực khống chế hỏa diễm, bỏ từng điểm dược liệu vào bên trong, sau hai canh giờ. Các loại dược liệu bắt đầu hòa tan lại với nhau, tạo thành hợp chất, tụ lại ở chính giữa đan lô.
Lưu Phong, bỗng dưng hét lớn: ”Thành Đan."
Linh khí trong đông phủ, bắt đầu bị hút vào trong đan lô, hợp chất trong đan lô, bắt đầu ngưng tụ thành những viên đan màu vàng kim lơ lửng ở giữa đan lô, sau một lát hắn lại phát hiện ra có một viên màu đỏ.
Hắn lập tức, kiểm tra lại đan phương, trong đó có ghi đan dược luyện ra có màu vàng kim, hắn liền nhìn xuống lòng bàn tay, ba viên màu vàng một viên màu đỏ, lập tức liền trầm mặc một hồi.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, thì hắn bỏ bốn viên đan vào túi trữ vật, rồi đứng lên bước ra ngoài động.
Hắn lập tức, bay đi tìm kiếm một người để hỏi đường .
Sau khi đi hơn năm trăm dặm, thì gặp được một tu sĩ trúc cơ, đang chạy trốn khỏi một bầy yêu thú nhị phẩm, hắn lập tức liền đáp xuống, hỏi đường tiện thể giết con yêu thú.
Tu sĩ trúc cơ thấy vậy liền, vội vã nói: “Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp."
Nhưng Lưu Phong, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Đây là nơi nào?."
Tu sĩ trúc cơ nghe vậy, liền cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng đáp: ”Nơi đây Linh Hoàng châu, thưa tiền bối."
Lưu Phong, lập tức kinh ngạc: “Mình đã truyền tống đi xa vậy ư, vượt qua cả loạn ma hải."
Lưu Phong hắn, lại lạnh nhạt hỏi thêm một câu: “Ở đây có gần thành trì nào không?”
Trúc Cơ tu sĩ vội vàng trả lời:” Cách đây một ngàn năm dặm, có một tòa thành tên là Không Vận Thành, nơi rất nhiều tu sĩ tập hợp, vì có một bí cảnh sắp mở ra thưa tiền bối."
Lưu phong lạnh nhạt nói: ”Bây giờ, ngươi có thể đi rồi."
Tu sĩ Trúc Cơ kia, mừng rỡ lập tức phóng đi ngay.
Còn Lưu Phong, thì đứng đó một hồi, rồi lập tức lấy ra phi kiếm, rồi hóa thành một đạo lưu quang bay về phía xa, bay hướng Không Vận Thành mà tu sĩ cấp thấp kia nói.
Hắn vừa bay vừa suy nghĩ, vừa cười thầm trong lòng: ”Không biết bí cảnh ở nơi xa xôi, như Linh Huyền Châu thì, bí cảnh có gì đặc sắc không nào."
Sau bốn canh giờ, hắn đã thấy một tòa thành nguy nga